Ông ta cười cười, lại để tay cô lên trên tay của Cốc Bách Phong: “Chính là người này…”
Trước mắt bao người.
Hứa Song Song e lệ mà cúi đầu.
Cốc Bách Phong lại hơi ngẩng đầu lên, nhu tình mà cầm tay cô, lại tự giới thiệu với khách khứa: “Tại hạ Cốc Bách Phong…”
Diễn xuất hào hoa phong nhã, khiến cho nhân tâm sinh ra hảo cảm.
“Hứa soái thật có phúc khí!”
“Trai tài gái sắc…”
“Tài danh của Cốc tiên sinh, chúng tôi cũng đã nghe thấy…”
Thoáng chốc, một loạt lời chúc phúc vang lên.
Ngay lúc này, không ai nhớ đến “Ngụy quân tử” gì nữa.
Không khí rất tốt.
Lại không nghĩ rằng.
Sau một hồi nói nói, Hứa Quảng Hào lại bất ngờ nói đến chuyện khác.
“Tối nay… Kẻ hèn còn mời một vị tân tú trên văn đàn đến. Nghe nói hắn và con rể của ta có chút hiểu lầm, chi bằng tại yến hội này nói chuyện cho rõ ràng?”
Dứt lời, không ít người hai mặt nhìn nhau, không biết nghĩ cái gì.
Cùng thời khắc đó, có một người đàn ông trung niên đi ra từ trong số các khách khứa bên trái.
Hắn chắp tay với Hứa Quảng Hào: “Hứa đại soái, tiểu nhân là chủ biên của《Thời Báo Tân Dân 》…”
Hứa Quảng Hào lại nhăn mi: “Người anh mời đâu rồi?”
Chẳng lẽ tên nhãi kia không dám tới?!
Lúc này.
Cốc Bách Phong đột nhiên siết chặt tay Hứa Song Song, gắt gao nhìn thẳng vị chủ biên này, dư quang rà quét khắp nơi.
Tối nay, hắn nhất định phải rửa mối nhục xưa!
…Có mấy người làm ra vẻ ta đây, làm không khí khẩn trương lên từng chút.
Mà một ít khách khứa nghe được danh hào “Thời Báo Tân Dân”, cũng kịp phản ứng lại.
“Chắc là mời tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》!”
“Chính là vị tiên sinh đã mắng Cốc Bách Phong là ‘ ngụy quân tử ’ kia? Tiểu thuyết kia tôi đã xem qua, xác thật là có tài…”
“…Nhưng gan cũng lớn thật. Ai, Hứa đại soái mới hắn tới, sợ là đang ra mặt vì con rể đây mà!”
…
Rất nhanh, âm thanh nghị luận trong đám khách khứa vang lên. Đồng thời ánh mắt của mọi người, đều hướng về phía trung tâm bên kia.
Hầu hết tất cả mọi người đều tò mò ——
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Gây ra mưa gió trên văn đàn gần đây, rốt cuộc là nhân vật ra sao? Sẽ cùng giao phong với Cốc Bách Phong như thế nào đây?
Trước mắt bao người, vị chủ biên kia khẽ run run mở miệng: “Cô ấy đã tới, chỉ là…”
(ở đây mình edit là "cô ấy", nhưng thật ra mọi người vẫn chưa biết giới tính nha, "hắn" hay "nàng" thì trong tiếng Trung cũng chỉ có một cách gọi)
Hắn còn đang ấp úng, Hứa Quảng Hào đã không kiên nhẫn ngắt lời hắn: “Nếu đã tới rồi, chẳng lẽ còn không dám xuất hiện sao?”
Giây tiếp theo.
Liền nghe được một giọng nữ thanh lãnh vang lên: “Sao lại không dám chứ?”
Mọi người đều ngẩn ra, theo tiếng nói nhìn lại, lại thấy một thân ảnh mảnh khảnh từ trong góc đi ra.
“Hứa đại soái, hữu lễ.”
Người nọ xuất hiện thi lễ với Hứa Quảng Hào, tư thái mười phần.
Nhưng mà, lại không được đáp lại đến nửa phần.
Hầu như tất cả khách khứa, đều giật mình ngạc nhiên mà nhìn cô gái trước mắt ——
Một bộ sườn xám cách tân màu nguyệt bạch, càng lộ ra dáng người mạn diệu.
Tóc dài nửa búi, một sợi buông xuống ở bên má. khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan hoàn mỹ đến cực điểm.
Nhưng mà, càng hấp dẫn người hơn lại là khí chất thanh quý xuất trần từ trên người nàng toát ra.
Trên thực tế, trong yến hội tối nay, các phu nhân xuất sắc cũng không thiếu. Nhưng trước mặt lại đột ngột xuất hiện một cô gái thần bí, tất cả đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Trong chớp mắt, tầm mắt mọi người đều khóa chặt nàng. Thoáng chốc, hiện trường lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Trong chớp nhoáng.
Cốc Bách Phong khó có thể tin mở miệng đánh vỡ tĩnh lặng.
“Quý Vân Khuynh, sao cô lại ở đây!?”
Một tiếng này, nhất thời làm mọi người hồi thần lại.
Nhưng, sau khi bình tĩnh lại, khách khứa lại xuất hiện nghi ngờ.
Người Hứa đại soái mời, không phải là tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》sao, chẳng lẽ người này…
Nhưng mà, còn chưa chờ bọn họ phản ứng kịp ——
Cốc Bách Phong lại lạnh giọng mở miệng: “Quả nhiên là tác giả tiểu thuyết kia có liên quan tới cô! Hắn ở đâu!?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!