Khống chế khớp xương của tên đáng khinh một cách chính xác, hung hăng bẻ xuống!
Súng lục "Cạch --" một tiếng rơi xuống.
Gã khó có thể tin trừng lớn mắt, đang muốn hô to.
Vân Khuynh nheo mắt lại, lần nữa duỗi tay khống chế cằm gã, đấm ngược lại gã một phát...
"Bốp!"
Một tiếng vang lớn từ trong phòng truyền đến.
Ngoài cửa, mấy tên lưu manh đang trông coi lại vui cười lên.
"Anh Thành giỏi thật, còn chơi kịch liệt như vậy!"
"Hắc hắc, không biết là đang làm đứa nào đây?"
...
Nhưng mà.
Cảnh tượng trong phòng, lại căn bản không giống như bọn chúng suy nghĩ --
Thân hình tên đáng khinh mập mạp đã bị vặn thành bánh quai chèo, đang bị đè chặt trên mặt đất.
Gã há to miệng, cằm nghiêng lệch, chỉ có thể phát ra tiếng kêu "A a" hàm hồ.
Trong lòng "Anh Thành" khổ không tả xiết, nghe thấy tiếng thủ hạ bên ngoài đang vui đùa, càng âm thầm chửi ầm lên.
Một đám ngu xuẩn...
Nhưng, giây tiếp theo.
Họng súng đen tuyền đột nhiên dán lên huyệt thái dương của gã.
Tên đàn ông đáng khinh hoảng sợ trừng lớn mắt, trong đầu trống rỗng.
Gã nhìn cô gái đáng sợ đang cong môi, cười vô cùng xinh đẹp.
Giữa một cái chớp mắt làm hoa mắt say mê, tay nàng vừa động, nhẹ nhàng bóp cò súng --
"A a a!"
Tên đáng khinh ra sức rên rỉ, thân mình béo ú không ngừng run rẩy.
Trong chớp nhoáng, chỉ cảm thấy dưới bụng nhẹ hẫng...
"Bốp --"
Giây tiếp theo.
Tay Vân Khuynh khẽ nâng, thân súng đập một cái, gã chịu không nổi mà bất tỉnh nhân sự.
Trong phòng, mùi nước tiểu khai nồng bốc lên.
Nàng có chút hoảng hốt lui sang bên cạnh.
Vừa nâng mắt, lại chạm phải hai ánh mắt phát sáng--
Đúng là của hai cô gái còn lại trên giường.
Lúc này.
Ý thức của các cô vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng vẫn hoàn toàn phản ứng kịp.
Trong ánh mắt đang nhìn Vân Khuynh, hoàn toàn là sùng bái và cảm kích.
Vân Khuynh liếc nhìn hai người một cái, lại quét mắt lên trên giường.
Là một sợi dây thừng khá thô.
Chắc là đồ dùng tình thú mà "Anh Thành" này chuẩn bị...?
Nàng nhướng mày, tiến lên cầm lấy, lại hướng hai cô gái nhẹ giọng nói:
"Hai người... Còn sức không?"
...Sau một lúc lâu.
Ba người hợp lực, đem tên đáng khinh trói gô lại --
Mặc dù, người bị trúng thuốc mê... Quá trình chủ yếu vẫn là Vân Khuynh ra sức.
Hai cô gái thở phì phò, không ngừng run rẩy, trên má lại hồng hào đầy hưng phấn.
Khi các nàng bất lực mà bị lừa bán, sao có thể nghĩ đến, sẽ có một ngày chính tay thu thập tên cầm thú này?
Hai cô gái đang kích động, Vân Khuynh lại đột nhiên thấp giọng mở miệng.
"Chưa xong đâu..."
Ba chữ vừa thốt ra, ánh sáng trong mắt các cô đã bị dập tắt hơn phân nửa --
Đúng vậy. Cho dù lúc này có trói người lại được, thì thế nào chứ?
Bên ngoài còn một đám sài lang hổ báo, một đám phụ nữ yếu đuối như các cô...
Thấy thế, Vân Khuynh thầm thở dài trong lòng.
Trên thực tế, từ ký ức của nguyên chủ cho thấy, thực lực của phân đội Xích Bang này kỳ thật cũng không tính là mạnh --
Tổng cộng khoảng hai mươi mấy người, lại rất ít người có vũ khí.
Bọn họ dám áp giải mấy chục người phụ nữ lên đường, chẳng qua là vì đã hạ thuốc mê... Nên càng cảm thấy một đám phụ nữ yếu đuối không gây ra được sóng gió gì thôi.
Khụ.
Trên thực tế, đúng là không có gì bất ngờ xảy ra.
Chẳng qua, cố tình lại có điều ngoài ý muốn --
Lúc Vân Khuynh xem xét điều kiện thân thể của nguyên chủ, phát hiện cơ thể này lại có thần lực trời sinh!
Thế giới nguyên bản, "Quý Vân Khuynh" thân trúng thuốc mê, lại không có trải qua huấn luyện của hệ thống... Tất nhiên không có cách nào phản kháng.
Nhưng hiện giờ, nàng có kinh nghiệm chiến đấu từ vị diện mạt thế và huyết tộc, còn mang theo kỹ năng "Thuật thanh tỉnh" và "Súng ống toàn năng".