Mà nàng hơi rũ đầu, dư quang nhìn thấy thân trên hắn dần dần trần trụi, cùng ánh mắt thâm thúy kia thẳng tắp khóa chặt mình.
Nam sắc gần ngay trước mắt, cố tình chế tạo dụ hoặc càng như châm lửa tình, một cái chớp mắt liền làm không khí bên trong xe ái muội hẳn lên.
“Rốt cuộc…… là ở nơi nào?”
Rốt cuộc, Vân Khuynh thấp giọng nói ——
Cứ luôn cảm thấy, phát triển này không đúng?
Khụ.
Đừng hiểu lầm, hai người rõ ràng là nghiêm túc mà…… đang tìm kiếm di chứng hư hư thực thực sau khi không gian nhận chủ?
Ánh mắt Vân Khuynh đảo qua, vạn phần đứng đắn nhìn chung quanh một vòng: “Không có.”
Lục Tiêu nhướng mày.
Đột nhiên chuyển thân, đường cong lưng xinh đẹp giãn mở ra.
Ngay chỗ xương bả vai, thế nhưng ẩn một ấn huyền văn quỷ quyệt, tản mát ra hơi thở thần bí như có như không.
“Thế nhưng lại là ở đây.”
Vân Khuynh theo bản năng mà vươn tay, sờ lên dấu ấn.
Nháy mắt chạm đến huyền văn kia, một cảm giác liên hệ mơ hồ huyền bí tựa như đang dâng lên giữa hai người.
Giây tiếp theo.
Lục Tiêu bỗng nhiên xoay người, bế nàng lên, một phen ấn ở trên ghế dựa.
Sau đó, hắn chậm rãi xốc cổ áo Vân Khuynh lên ——
Xương quai xanh tinh xảo hơi nhô lên, thấp thoáng, là một ấn kí cùng loại huyền văn màu xám, chỉ là không hoàn toàn giống hoa văn trên người người đàn ông.
Ánh mắt Lục Tiêu tối sầm.
Ngay lúc nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn gục đầu xuống, hung hăng cắn lên chỗ kia!
Vân Khuynh nhẹ kêu một tiếng.
Hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ làm như vậy.
“Anh……”
Hơi thở ấm áp dâng lên trên da thịt trắng nõn, nhiệt ý cực hạn lan tràn.
Người đàn ông chế trụ nàng, tựa hồ là gặm cắn ấn ký kia, dùng môi lưỡi miêu tả thật mạch lạc.
Vân Khuynh nắm chặt tay.
Bị đụng vào như vậy, cảm giác bị tác động tâm thần mãnh liệt tức thì nảy lên, cơ hồ dìm người ta chết chìm trong đó……
Cho đến khi Lục Tiêu hơi hơi nhả ra, tách ra một chút, nàng mới có thể thở dốc.
Lúc này, tình nhiệt bên trong xe nhỏ hẹp chưa tan.
Hai người càng là hãm ở trong tình trạng kỳ dị kia——
Phảng phất đồng cảm, phảng phất cộng tình.
Liên hệ tâm trí lẫn nhau chặt chẽ trước nay chưa từng có, thậm chí có thể ẩn ẩn cảm giác được đến cảm xúc đối phương?
Bình phục tâm trạng lại, Vân Khuynh hạ mắt, như suy tư gì.
Ấn ký của nàng, là sau khi không gian nhận chủ đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa, dường như chỉ có chính mình xem được.
Vân Khuynh từng thử hỏi Ngôn Hoa, đối phương cũng mờ mịt không thấy.
Cái ấn ký không gian hư hư thực thực này quá mức quỷ dị.
Chỉ là mấy ngày hôm trước ở căn cứ Ma Đô, không nghiên cứu tốt được việc này.
Thẳng đến vừa mới trở về, nàng nói với Lục Tiêu, mới biết được trên người hắn cũng xuất hiện tình trạng tương tự.
Càng không nghĩ tới.
Huyền văn hai người hiện lên không chút sai biệt, không chỉ cảm nhận được cảm xúc của nhau, mà còn có thể liên hệ tinh thần…
“Tiến sĩ Lục…”
Vân Khuynh nghĩ, có chút vui đùa.
“Cái này, khoa học giải thích như thế nào a?”
Lục Tiêu ngước mắt, liếc mắt nhìn nàng một cái.
Kỳ thật, đối với cái gọi là ấn ký này, từ góc độ của hắn mà nói, là vạn phần chướng mắt.
Nhưng ngay lúc trông thấy hoa văn tương tự trên người nàng, khoảnh khắc tâm thần tương liên ấy…
Bỏ đi.
Hắn mím môi, yên lặng bỏ đi ý niệm cắt bỏ thứ đồ vật quỷ quái này.
Lục Tiêu nghĩ, đang nhìn cô gái nhỏ trong mắt hiện lên giảo hoạt, không khỏi cảm thấy tay thật ngứa ——
Vì thế.
Hắn không chút do dự giữ hàm dưới Vân Khuynh.
Sau đó, gục đầu xuống, cứ như vậy một tay nâng mặt nàng, cắn xuống độ cong mỹ mãn nơi khóe môi kia.
Trong nụ hôn hung ác trước sau như một, người đàn ông một tay dừng ở trên xương quai xanh cô gái, theo hoa văn ấn ký kia vuốt ve, đốt cháy lửa tình của nàng càng đượm.
Đồng thời, hắc khí lan tràn bốn phía.
Chỉ chốc lát sau, cả khu vực trong lẫn ngoài xe đều bị bao phủ trong bóng tối, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Bóng đêm nặng nề như mực.
Giờ khắc này, bất kể là người đang nghỉ ngơi hay kẻ tuần tra của căn cứ Giang Nam đều không khỏi run rẩy.
…… Cái quỷ gì!
Buổi tối muộn còn phát động dị năng quỷ dị như vậy.
Còn tưởng rằng có chuyện gì, định tới gần nhìn xem. Mới vừa động, năng lượng đã toàn bộ bị ăn mòn…