Trước kia Bạch Tử Phàm chỉ thán phục Tặc Văn Kiếm Đế phần lớn là dựa vào ảnh hưởng trong ký ức của hắn, nhưng bây giờ dựa vào bài thơ trước mắt này khiến hắn càng thêm kính trọng Tặc Văn Kiếm Đế, khi còn sống Tặc Văn Kiếm Đế, ắt hẳn là một anh hùng, đầu đội trời, chân đạp đất. Cũng chỉ có người như vậy mới sáng tác ra được bài thờ tràn đầy khí phách như thế. Nhìn vào ngôi mộ phía trước, Bạch Tử Phàm lắc đầu than: "...Chỉ tiếc....chỉ tiếc...dòng thời gian giết chết đi những anh hùng, bụi năm thắng chôn vùi đi những chiến tích của họ. Dù khi còn sống có họ cỡ nào lừng lẫy, nhưng khi chết đi rồi, chỉ còn lại một đống xương tàn." Lãnh Nhược Tuyết nhìn Bạch Tử Phàm một cái, thật không ngờ, hắn còn là một người đa sầu, đa cảm như vậy Bạch Tử Phàm đỡ Lãnh Nhược Tuyết đi đến trước mộ phần, Lãnh Nhược Tuyết lập tức quỳ trước nói: "Thần nữ Lạc Thần Tông đời thứ 18, Lãnh Nhược Tuyết bái kiến sư tổ." Nói xong, Lãnh Nhược Tuyết lạy ba lạy, vừa lúc nàng lạy xong, mộ bia tự động phát ra một tia sáng vào tay của nàng. Dần dần trong tay Lãnh Nhược Tuyết hiện ra một bức họa quyển dày, họa quyển tự động mở ra, truyền thông tin vào đầu của Lãnh Nhược Tuyết, Lãnh Nhược Tuyết thấy ngay được những dòng chữ sắc nét, cứng cáp, hiên ngang của Tặc Văn Kiếm Đế lưu lại: "Người vào được đây chỉ có thể là đệ tử của Lạc Thần Tông ta, xem như là có duyên với ta, ta một đời tung hoành ngang dọc thiện hạ, không sợ bắt cứ địch nhân nào, tuyệt kĩ của ta nhiều vô số, nổi danh cũng không ít, thế nhưng chưa có tuyệt kĩ nào khiến cho ta phải thật sự hài lòng." "Mãi đến khi về già, cùng thê tử du ngoạn thiên nhai, tới này dân dã này, sống cuộc sống an nhàn qua ngày, ta đã tình cờ sáng tạo ra được 《 Ngọc Nữ Lang Tinh kiếm 》, là tuyệt học lớn nhất của đời ta, cũng để cho ta tự hào nhất... Tiếc thay...tiếc thay, ta tuổi già lực kiệt, đã không thể tu luyện nó, nay ta để lại môn kiếm pháp này, hy vọng truyền nhân đời sau của ta, có thể tu luyện, phát huy được nó, một lần nữa dương danh Lạc Thần Tông." "《 Ngọc Nữ Lang Tinh kiếm 》, cần phải nam nữ kết hợp tạo thành, tình cảm của đôi nam nữ càng lớn, uy lực của kiếm pháp càng mạnh.... Đặc biệt, khi luyện tập phải cởi bỏ hết quần áo trong lúc luyện công. Nếu không khí nóng trong cơ thể phát ra nếu có quần áo, khí nóng chạy ngược vào thì tẩu hoả nhập ma, chết ngay tức khắc. Lúc luyện 《 Ngọc Nữ Lang Tinh kiếm 》 cần phải Âm Dương hòa hợp, chia ra Âm Tiến và Dương Thoái, luyện Dương Thoái thì có thể ngừng lại nghỉ nhưng Âm Tiến thì phải liên tục không được đứt quãng nếu không tẩu hoả nhập ma nguyên khí chạy ngược vào lục phủ ngũ tạng...." Lãnh Nhược Tuyết càng đọc càng thấy xâu hổ, đến phân đoạn không chịu nổi nữa, nàng nhanh chóng dấu nó vào trong ngực. Lén nhìn Bạch Tử Phàm một chút, thấy hắn không để ý đến bên này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Tử Phàm cảm nhận được Lãnh Nhược Tuyết khác thường, hắn tiến đến hỏi thăm: "Tiên tử làm sao vậy?" Lãnh Nhược Tuyết thản nhiên nói: "Ta không sao, hình như phía trước còn có đồ vật.". Rồi nàng chỉ tay về phía trước, là nơi đằng sau mộ phần. Đồng thồi nàng cũng nghĩ, xem ra Bạch Tử Phàm quả thật không lừa dối nàng. Truyền thừa quả nhiên không ở trong tay hắn. Hệ thống thông báo 'ting': 【Lãnh Nhược Tuyết (độ thân mật +20)】 "???" Bạch Tử Phàm. Bạch Tử Phàm đỡ nàng tiến lại xem xét, chỉ thấy dưới đất được cắm hai thanh trường kiếm phát ra ánh hào quang vô cùng vô cùng lộng lẫy. "Chủ nhân hai thanh kiếm này chính là binh khí Hoàng cấp, nhưng ta cảm giác có chút lạ!!!" Giọng nói của Tiểu Trà Trà bỗng chợt vang lên trong đầu của Bạch Tử Phàm. Bạch Tử Phàm giật mình nói: "binh khí Hoàng cấp!!" hắn lập tức quan sát kĩ hai thanh kiếm này. Một thanh kiếm có cán màu vàng, trên cán có khắc: "Ngọc Nữ Kiếm."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!