Bạn đã từng yêu ai chưa? Yêu một người thấm thiết đến nổi có thể hy sinh tất cả vì người ấy. Ít nhất trong cuộc đời một con người, rồi cũng sẽ trãi qua một số mối tình khắc cốt ghi tâm. Người ta có thể yêu rất nhiều lần, nhưng sẽ chỉ nhớ về một mối tình duy nhất, đó gọi là "Khắc cốt ghi tâm". Có thể là mối tình đầu hoặc có thể là một người con trai nào đó đã đến, và xoa dịu vết thương của bạn, kéo bạn khỏi cơn giông bão.
Đã từng có nhiều người con trai đi lướt qua cuộc đời tôi, nhưng chưa bao giờ có người nào khiến tôi mãi nhớ, để lại dấu ấn sâu đậm như anh ấy. Một người hơn hẳn bất kì một mối tình nào mà tôi từng trải qua trong cuộc đời này, anh yêu tôi bằng tất cả những gì mình có, đến tận cùng dù là hạnh phúc hay khổ đau thì vẫn luôn khắc ghi, không bao giờ nuối tiếc hay hối hận.
Vào mỗi mùa đông, đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ, anh từng nói riêng với tôi: "Em chính là nguồn cảm hứng, để anh vững bước trên con đường mình lựa chọn, từ trước đến nay đều là vậy. Anh làm luật sư cũng vì em, trở thành người đầu bếp chân chính cũng vì em mà lựa chọn. Anh có thể vì em mà làm tất cả... Nhưng đáng tiếc, không phải là em cùng anh bước tiếp..."
Tôi và anh đã xa nhau mười lăm năm. Phải đó, bạn không nhìn nhầm đâu! Là mười lăm năm rồi, ngày nào cũng được gặp anh, chứng kiến những khoảnh khắc vui, buồn trong cuộc sống của anh. Thật muốn nói với anh ấy rằng: "Em vẫn ở đây, vẫn theo dõi anh từ phía sau". Nhưng vĩnh viễn không bao giờ anh biết được đều đó, dù tôi đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần... nhưng dường như anh không thể nghe thấy. Luôn có những đoạn ký ức muốn xoá nhoà, nhưng vĩnh viễn không bị bào mòn bởi năm tháng. Đó là vì miệng nói muốn bỏ, nhưng tâm lại không đành...
Tôi đi mãi, đi mãi về phía trước, bước đi nhẹ tênh, dòng người đỗ ra đường mỗi lúc một nhiều. Trên người họ đều khoát chiếc áo ấm, đúng rồi, tiết trời đang vào đông, cũng phải giữ ấm cho cơ thể mỗi khi ra đường.
Mọi người đều mơ ước được hạnh phúc, điều khát khao những thứ họ không có được. Cuộc sống của chúng ta thường bắt đầu bằng khẩu hiệu "Chúng ta cần phải có nhiều hơn để hạnh phúc!". Nhưng mà cuộc sống không phải lúc nào cũng được như mơ ước, được thuận theo ý muốn của mọi người và đây là câu chuyện của tôi:
Một buổi sáng mùa đông lãnh đạm và lặng yên, chiếc chăn dày cho tôi cảm giác ấm áp khó cưỡng, tôi lấy hết cam đảm lật tung chăn ra và bật dậy. Khi Đà Nẵng vào mùa đông, sẽ xuất hiện ngay cái se se lạnh, thi thoảng sẽ xuất hiện những cơn mưa phùn bất chợt.
Một áo vest đen bên trong là một chiếc sơ mi trắng, thêm cái áo khoác dài đến gối, tôi thấy mình đã đủ xinh đẹp và ấm áp để xuống phố. Khu chợ ồn ào còn chưa có người bán, tôi một mình dạo quanh khu phố để tận hưởng chút không gian yên tĩnh, giữa khung cảnh thơ mộng, lãng mạn như thế, những cơn gió âm u nặng nặng lướt nhẹ qua. Mùa đông Đà Nẵng sẽ không quá lạnh, bởi nhiệt độ trung bình thường rơi vào khoảng từ 24 – 25 độ C.
Tôi bước vào quán cafe nhỏ ven đường, có lẽ cái se lạnh khiến người ta muốn tìm đến những tách cafe nóng, cả quán lúc này chỉ còn một chỗ ngồi duy nhất, không còn sự lựa chọn khác, tôi nhẹ nhàng bước đến tựa xuống ghế, may thay, ở vị trí này, có thể nhìn thấy cảnh vật đầu đông xuất hiện ngoài cửa sổ, tôi thả mình tận hưởng những âm thanh cười nói xung quanh hoà cùng tiếng gió lướt qua khung cửa, ngoài kia bầu trời vẫn còn đen mờ mịt.
Chủ quán bước đến đặt xuống cho tôi một cốc cafe ấm, thường ngày tôi cũng hay uống ở đây nên chủ quán biết tôi thích uống những loại nước nào. Tôi gật đầu cảm ơn một tiếng rồi hai tay chạm vào tách cafe quả nhiên rất ấm. Vừa nhâm nhi một tí khách hàng đã đến rồi. Anh ta bước đến chổ tôi, người mặc bộ vest trắng áo sơ mi đen, không đeo cà-vạt. Nhìn thấy khách hàng đến tôi đứng lên giơ các ngón tay ra chụm lại.
- Ông Quách, xin chào.
Quách Kính Đình đưa tay ra bắt lấy tay tôi.
- Chào luật sư Tống, xin lỗi đã để cô đợi lâu rồi.
Tôi buông tay ta nói:
- Đây là nhiệm vụ của luật sư, không nên để khách hàng đợi.
Tôi quay ra sao nhìn người phục vụ đang chạy bàn rồi giơ cao hai ngón tay lên gọi:
- Một ly cafe nóng!
Người phụ vụ nhìn tôi rồi đưa tay lên ra hiệu ok. Tôi ngồi xuống đối diện Quách Khánh Đình, đưa tay vào cặp lấy giấy ra chuẩn bị tư vấn, vừa lấy tôi vừa nói:
- Ông Quách, trước khi vào chuyện tôi muốn cùng ông trao đổi phí luật sư!
Quách Khánh Đình ngã người ta sau tựa lưng vào ghế, một tay đặt lên bàn, tay kia đặt ngay đùi nhìn trực tiếp tôi.
- Được thôi, tôi cũng muốn chuyện tiền nông rõ ràng.
Tôi bỏ giấy, viết lên bàn.
- Công ty luật Trần Quốc Cường chúng tôi có ba mức phí khác nhau, cũng như đặc quyền riêng.
Ông ta gật đầu nhìn tôi.
- Gói cơ bản: Mức phí 5.000.000 VNĐ/01 tháng. Áp dụng cho doanh nghiệp có tối đa 10 yêu cầu tư vấn/tháng. Gói nâng cao: Mức phí 10.000.000 VNĐ/01 tháng.
Vừa nói một chút đã làm ông ta mất kiên nhẫn, gõ ngón tay trên bàn là dấu hiệu thiếu kiên nhẫn. Tôi đặt tay này lên mô bàn tay kia tự xoa dịu bản thân tiếp tục nói:
- Áp dụng cho doanh nghiệp có số lượng yêu cầu tư vấn từ 10 đến 30/tháng. Gói cao cấp: Mức phí 15.000.000 VNĐ/ 01 tháng.
Ngón tay không còn gõ nhịp trên bàn nữa, mà chuyển sang tư thế khoanh tay hai chân nhịp điều xuống sàn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!