Lâm Dữ ngơ ngác nhìn trần nhà, những cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong đầu cậu.
Không ai nói với cậu rằng nụ hôn là dấu hiệu cả.
Cậu không muốn tới lớp học, không dám đối mặt với Đoạn Từ.
Ngoài cửa vang lên tiếng Đào Hoành Dật đang nói chuyện với bạn cùng phòng, Lâm Dữ vội vã từ trên giường bò xuống, mở cửa nhìn với y nói:
"Lớp trưởng, có thể giúp tôi xin nghỉ một ngày không?"
Đào Hoành Dật thấy sắc mặt cậu hoảng hốt, hỏi: "Thân thể không thoải mái à?"
"Có muốn tôi đưa cậu đến phòng y tế không?"
Lâm Dữ kéo khóe miệng: "Không cần đâu, tôi nằm chút là được."
"Được, vậy cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lâm Dữ trở về nằm lại trên giường, tiếp tục ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, cậu mở tệp tin về tuổi thọ của loài người ra xem.
Tới gần giờ lên lớp, Lâm Dữ, người luôn không đến muộn về sớm vậy mà lại không đến, ngược lại chỉ có mỗi Đoạn Từ ngồi tại chỗ, khẽ ngâm nga hát chứng tỏ tâm tình rất tốt.
Đào Hoành Dật phát bài tập xong, đặc biệt đi tới nhìn Đoạn Từ nói:
"Lâm Dữ hôm nay thân thể không thoải mái, xin nghỉ rồi."
Lục Vưu vừa vặn trở về, sau khi nghe xong liền hỏi:
"Cậu ấy không có sao chứ? Đang ở phòng y tế à?"
Đào Hoành Dật lắc đầu nói: "Đang ở phòng ngủ ký túc nghỉ ngơi, tôi đã nói với Chung lão sư rồi."
Lục Vưu liếc nhìn Đoạn Từ, phát hiện hắn chỉ nhíu mày, nụ cười trên lại càng mặt sâu hơn.
Thấy vẻ mắt hắn yên tâm như vậy, chắc Lâm Dữ sẽ không sao đâu.
Trần Thần rất lo lắng, hỏi tới: "Tại sao lại không thoải mái?"
Đào Hoành Dật nói: "Tôi cũng không rõ nữa, cậu ấy cũng không nói gì nhiều."
"Hiện tại bệnh cúm rất nghiêm trọng, nên đi khám bác sĩ sớm để điều trị."
Nói xong, Trần Thần định bụng lấy điện thoại gọi qua cho Lâm Dữ.
"Cậu đừng quấy rầy cậu ấy," Lục Vưu vội vã ngăn lại, "Không phải cảm cúm đâu, để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nói không chừng là, là mệt mỏi quá độ thôi!
Trần Thần tưởng rằng Lục Vưu đã hỏi qua tình huống của Lâm Dữ rồi, chỉ đành gãi đầu ngừng ý định gọi điện thoại.
Đoạn Từ nhếch môi, ngón tay gõ thành nhịp điệu ở trên bàn.
Chạng vạng, Lâm Dữ tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh lần thứ N, mới quyết định xuất phát đi tới lớp học.
Bây giờ trốn tránh cũng không phải là cách!
Còn chưa kết thúc giờ học, mọi người vẫn đang mải mê làm bài tập.
Tiếng cửa sau bị mở ra chỉ có một mình Đoạn Từ phát hiện, hắn chếch nghiêng đầu, đối mặt với cặp mắt tròn vo của Lâm Dữ.
Lâm Dữ sợ hết hồn, hai má không tự chủ được nóng lên.
Cậu né tránh tầm mắt Đoạn Từ, ngồi xuống làm bài tập.
Đoạn Từ không trêu chọc cậu nữa, hắn sợ nếu mình đùa quá trớn, bé con sẽ bị hù chạy mất.
Bài tập về nhà của ngày hôm nay là tất cả là bài thi thử, được đặt ngay ngắn ở giữa bàn học.
Lâm Dữ nắm một góc bài thi, cảm giác càng ngày càng nóng.
Đây hẳn là do Đoạn Từ sắp xếp nhỉ...
Cậu len lén liếc nhìn Đoạn Từ, đối phương đang cúi đầu chơi điện thoại di động, ánh nắng chiều tà ấm áp chiếu lên đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc bén của hắn, làm cho cả người hắn như đang phát sáng, đẹp đến kỳ lạ.
Thình, thịch——
Xong rồi.
Lâm Dữ nắm chặt bài thi thử.
Cậu đã bị tên con người này câu dẫn mất rồi.
Đoạn Từ đột nhiên cử động.
Lâm Dữ lập tức trốn vào góc tường, chỉ lo Đoạn Từ táy máy tay chân với cậu.
Tuy nhiên, Đoạn Từ chỉ đang điều chỉnh một chút về tư thế ngồi của hắn mà thôi.
Đoạn Từ đưa tay lên.
Lâm Dữ lập tức trốn về sau, sau đó trơ mắt nhìn hắn cầm lấy một quyển sách lên.
Rõ ràng đến lớp học để làm bài tập, vậy mà trong suốt một tiết tự học, Lâm Dữ lại dồn hết sự chú ý của mình lên trên người Đoạn Từ, nhìn gà hoá cuốc.
Một chữ cũng chưa đụng vào.
Chuông tan học vang lên, Trần Thần mới phát hiện ra Lâm Dữ tới học, quan tâm hỏi:
"Tiểu Lâm cậu không sao chứ?"
Lâm Dữ cười nói: "Tôi không sao."
"Vậy thì tốt," Trần Thần cười cười, nói tiếp, "Cơ thể này của cậu phải chăm dưỡng cho thật tốt vào, nếu không khoảng thời gian sau này Đoạn —— "
Cậu chàng đúng lúc im miệng, nhưng cái từ "Đoạn" trong đó, Lâm Dữ có thể nghe được rõ ràng.
Thậm chí không cần đoán, từ tiếp theo nhất định sẽ là "Từ".
Trần Thần lén lút liếc nhìn về Đoạn Từ, lúng túng cười khan hai tiếng:
"Ha ha, tôi, tôi đi ăn cơm trước đây."
Đoạn Từ nghiêng người, hỏi: "Bé con, cùng đi ăn cơm tối không?"
Lâm Dữ trong nháy mắt đứng lên, nói với Lục Vưu:
"Lục Vưu! Chúng ta đi ăn cơm đi."
Nói xong, mắt nhìn thẳng rời khỏi lớp học.
Đoạn Từ nở nụ cười nhẹ, đứng lên đi phía sau bọn họ.
Giờ cơm, có nhiều người đến căn tin để ăn tối nên thường xuyên có vài người quay lại nhìn họ.
Lâm Dữ tò mò thuận ánh mắt của bọn họ mà nhìn lại, phát hiện phía sau mình có một cái đuôi đi theo.
Cậu cầm lấy tay Lục Vưu, dữ dằn trừng mắt Đoạn Từ một cái.
Đoạn Từ nhíu mày: "Tôi không thể đi căn tin sao?"
Lâm Dữ quay đầu nhìn Lục Vưu nói: "Chúng ta gọi thức ăn ngoài đi!"
Lục Vưu mờ mịt gật đầu.
Đoạn Từ mở miệng nói: "Vậy thì gọi cho tôi một phần nữa."