TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Trầm Thanh Lê” Trầm Thanh Kiểu gần như dùng hết khíc lực toàn thân nói ra cái tên khiến nàng căm hận
Ánh mắt của nàng âm lạnh đến cực điểm.
Có thể nói Trầm Thanh Lê là người nàng hận nhất cũng là người khởi xướng mọi khuất nhục của đời nàng, không có nàng ta, Trầm Thanh Kiểu nàng nhất định sẽ xuôi chèo mát mái, vinh hoa vô hạn nhưng vì Trầm Thanh Lê xuất hiện đã phá vỡ mộng đẹp của nàng.
Nàng vốn tưởng nữ nhân này đã chết, sẽ không bao giờ gây trở ngại cho nàng nữa, không ngờ nàng ta lại sống lại, giống như sau trận hỏa hoạn năm đó, nàng ta lại trở về, đúng là dây dưa không dứt.
Trầm Thanh Kiểu lại không ngẫm lại rốt cuộc giữa nàng và Trầm Thanh Lê, ai là người không buông bỏ được, giống như độc xà rình rập con mồi, không cắn chết sẽ không nhả ra.
“Tiểu thư, ngài không có việc gì chứ?” Nha hoàn Sương hạ nhìn vẻ mặt âm ngoan lãnh khốc của Trầm Thanh Kiểu, toàn thân run lên, rõ ràng mới đầu xuân nhưng nàng lại thấy lạnh buốt cả người
Trầm Thanh Kiểu cười lạnh “không có việc gì, ta sao có thể có chuyện gì chứ, nên lo lắng phải là người khác” Trầm Thanh Lê,ngươi cứ chờ đi.
Người sẽ không may mắn mãi được, nàng không tin Trầm Thanh Lê đánh mãi không chết
“Được rồi, chúng ta đi dâng hương đi” Trầm Thanh Kiểu thu hồi ánh mắt, đeo mạng che mặt lên, xoay người đi vào chùa.
Sương Hạ theo sát một bên
Trầm Thanh Kiểu dung mạo thanh nhã, khí chất cũng là tu dưỡng nhiều năm mà có, dù mang mạng che mặt vẫn làm người ta nhận ra nàng là một mỹ nhân, dọc đường đi hấp dẫn ánh mắt của không ít nam tử.
Nàng lại không hề để ý tới, từ nhỏ nàng lớn lên trong hoàn cảnh chúng tinh phỏng nguyệt, qua nhiều năm, đã sớm thành thói quen
Dâng hương xong, vừa đi ra cửa điện thì một nam nhân tay cầm chiết phiến, tự cho là phong lưu lỗi lạc tiến lên chặn đường của nàng.
Trầm Thanh Kiểu nhìn hắn, trong đầu đột nhiên nhớ tới Mộ Vân Húc liền cảm thấy khó chịu và ghê tởm, sắc mặt trầm xuống.
Sương Hạ vừa nhìn liền biết Trầm Thanh Kiểu khó chịu, lập tức chắn trước người nàng, lạnh giọng nói ‘vị công tử này, ngươi cản đường đi của tiểu thư nhà ta, xin nhường đường”
Nam tử kia nhìn Trầm Thanh Kiểu, thầm nghĩ mang mạng che mặt đã động lòng người thế này, nếu lấy xuống không biết tuyệt sắc thế nào.
Nghĩ vậy đã thấy cả người nóng lên, liền thu chiết phiến lại, nói ‘cô nương, tại hạ chỉ là nhìn thấy dường như ngươi làm rơi ngọc trâm nên cố ý chờ ở đây, muốn trả lại cho ngươi, không có ý gì khách” Nói xong liền lấy trong tay áo ra một cây trâm bằng ngọc
Trầm Thanh Kiểu vừa nhìn thấy ngọc trâm, âm thầm xem thường.
Trâm ngọc gì chứ, lấy mặt hàng hạ đẳng ở đâu tới lừa nàng, xem nàng là tiểu nha đầu không hiểu chuyện sao? Thủ đoạn quá kém, nghĩ rằng một cây trâm rẻ tiền là có thể lừa được cô nương ?Loại nam nhân này, liếc mắt nhìn một cái nàng cũng không muốn, lạnh giọng nói “thứ nhất, ta không có đánh rơi cây trâm nào.
Thứ hai, trâm thứ phẩm như thế ta sẽ không dùng.
Còn nữa, ngươi mau tránh ra, phu quân ta sắp tới rồi”
Phu quân? Nam nhân kia liếc mắt nhìn nàng đầy nuối tiếc, thì ra kiều hoa đã có chủ
Đúng lúc này một giọng nam ấm áp truyền tới “Thanh Kiểu”
Chẳng lẽ là gọi nữ nhân này? Nam nhân kia quay đầu lại liền thấy một công tử tuấn nhã, tác phong nhanh nhẹn đi về phía bọn họ, thầm nghĩ người này gia thế không phú cũng quý.
Hắn tuy dùng cây trâm giả để lừa bịp nhưng vẫn biết hàng thật, quý công tử kia một thân xiêm y giá trị xa xỉ, nhìn qua chẳng có gì nhưng thực ra chất vải không chỉ tinh tế mà sợi tơ cũng là khổng tước kim tuyến hiếm thấy, chỉ hoàng thân quốc thích mới dùng được.
Khối ngọc bội màu đen bên hông hắn ta càng có giá trị liên thành, chất ngọc thông thấu, nhẵn nhụi.
Xem ra vị công tử này không phải nhân vật đơn giản, thân phận nữ nhân kia cũng không bình thường, hắn không thể trêu chọc được.
Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng rời đi
Trầm Thanh Kiểu khinh miệt cười nhạo, ánh mắt nhìn công tử kia lại mềm mại ôn nhu “không phải nói ngươi ở trên xe ngựa chờ ta sao?Sao lại xuống dưới tìm ta?”
Lạc Nam tiến lên đỡ nàng ‘còn không phải lo lắng cho ngươi sao, Thanh Kiểu nhà ta đẹp như vậy, nếu lỡ gặp phải đăng đồ tử gây rối chẳng phải ta đây sẽ đau lòng chết hay sao”
“Ngươi trêu chọc ta” Trầm Thanh Kiểu rũ mi, ngữ khí oán trách, bộ dáng thẹn thùng động lòng người
Lạc Nam nhìn mà động tâm không thôi “Thanh Kiểu, ngươi thật đẹp”
“Được rồi, có nhiều người nha, chúng ta mau trở về đi” Trầm Thanh Kiểu khẽ đẩy hắn, ánh mắt e lệ, làm Lạc Nam nhìn thấy mà tâm thần nhộn nhạo
Xe ngựa của Lạc Nam dừng bên ngoài cổng chùa khiến mọi người đều tò mò đưa mắt nhìn.
Chùa này xây dựng giữa sườn núi, đường đi dốc đứng khó khăn, hầu hết khách hành hương đều phải leo bộ lên, thế nhưng xe ngựa này có thể lên đến tận đây, xem ra có điểm bất đồng.
Bạn đang đọc bộ truyện Gả Cho Đông Hán Đô Đốc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc, truyện Gả Cho Đông Hán Đô Đốc , đọc truyện Gả Cho Đông Hán Đô Đốc full , Gả Cho Đông Hán Đô Đốc full , Gả Cho Đông Hán Đô Đốc chương mới