TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

[Fanfic] [Vong Tiện] Kế Hoạch Cầu Hôn Của Ngụy Anh

Chương 2: 2.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước

Ngụy Anh chờ cho đến khi Lam Trạm lại cắn một miếng vào thức ăn, nhưng mất một lúc bởi y dường như đang bị phân tâm vì việc gì đó. Nhưng Ngụy Anh không để ý vì chính hắn cũng đang không thể tập trung. Hắn thò tay xuống bàn và lại vẫy vẫy vài cái.

Những vị nhạc công từ từ tiến lên một bước, một cách do dự.

Ngụy Anh vẫy tay nhanh hơn dưới gầm bàn.

Họ lại tiến lên một bước. Sau đó dừng lại. Kế tiếp đồng loạt lùi lại một bước.

Ngụy Anh bắt đầu vẫy tay điên cuồng như thể tay hắn đang bị co rút.

Những vị nhạc công không bước tiếp nữa.

Ngụy Anh, trong mười giây đó hắn thiếu điều đã nhào lên, giật lấy cây sáo và tự mình chơi hết bản nhạc chết tiệt đó.

Và sau đó, đầu gối Lam Trạm đột nhiên bị đập mạnh vào bàn. Khi Ngụy Anh quay lại nhìn y, gương mặt y trông như thể sắp ngất đi tới nơi.

"Lam Trạm?" Ngụy Anh nghiêng đầu. "Anh ổn không?"

Lam Trạm không trả lời hắn.

Ánh mắt Ngụy Anh dần chuyển sang bàn tay Lam Trạm, thứ vẫn luôn ẩn dưới mặt bàn. "Anh làm rơi thứ gì sao?"

"Không có."

Ngụy Anh chớp mắt: "Vậy thì sao..."

Và, từ trong khóe mắt của mình, Ngụy Anh nhìn thấy nhóm nhạc công chạy nhanh ra khỏi phòng.

Quào, khỉ thật.

Ngụy Anh quay sang nhìn Lam Trạm, Lam Trạm cũng đã chú ý đến sự biến mất của mấy vị nhạc công kia, và hử, y đang mang một vẻ mặt khó coi mà đáng lẽ ra chỉ thường thấy ở tên Tô Thiệp.

(J tự nhiên lôi Tô Thiệp dô z???)

Nhưng điều đó không quan trọng.

Quan trọng là bây giờ, buổi cầu hôn của Ngụy Anh đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Ngụy Anh hiện đang đấu tranh tư tưởng về ưu và nhược điểm của việc quỳ gối giữa nhà hàng này và cầu hôn Lam Trạm.

Nhưng trước khi hắn kịp làm điều đó, Lam Trạm đã hỏi hắn: "Em có muốn đến nơi khác không?"

Và đúng rồi đó! Đây chính là lý do tại sao hắn yêu Lam Trạm muốn chết! Y luôn luôn là người có những ý tưởng tuyệt vời. Một người đàn ông thông minh lịch thiệp, người thông minh nhất thế giới.

Ngụy Anh vẫn còn có thể cứu vãn buổi cầu hôn này. Và hắn biết chính xác nơi để làm điều đó.

"Công viên?" Lam Trạm và Ngụy Anh cùng đồng thanh.

Và Ngụy Anh mỉm cười. Bởi vì Lam Trạm và hắn quá đồng điệu. Luôn luôn có cùng ý tưởng, luôn luôn đứng cùng một phía với nhau.

Đó thật sự là điều tuyệt vời nhất.

Khi cả hai tới công viên, trên bầu trời đã được lấp đầy bởi những vì sao sáng. Đêm thật đẹp, một làn gió nhẹ thổi qua, và Ngụy Anh thề rằng hắn thậm chí nghe được cả tiếng chin hót. Hoặc có lẽ đó chỉ là do tiếng tim hắn đang đập nhanh quá mức.

Dù bằng cách nào đi chăng nữa.

Đây cũng là nơi hắn sẽ cầu hôn.

Họ chậm rãi đi cạnh nhau, tay trong tay trên con đường đầy đá mà cả hai đều quen thuộc. Khoảng lặng giữa hai người thật sự thoải mái, và lần đầu tiên trong ngày hôm nay Ngụy Anh thật sự đắm chìm trong cảm giác trống rỗng và thả mình tự do trong tâm trí.

Cuối cùng, họ đi đến chỗ một cái cây ở một góc kín đáo hơn ở công viên. Nơi mà nhiều năm về trước, Ngụy Anh đã nhảy xuống, được Lam Trạm vững vàng tiếp lấy và ôm chặt hắn. Lúc đó cũng là khoảnh khắc hắn không tự giác được mà hôn Lam Trạm. Thật may mắn, Lam Trạm đã đáp lại nụ hôn của hắn.

Kỉ niệm đó khiến hắn không bao giờ tắt được nụ cười khi nghĩ đến.

Vào lúc này, một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu Ngụy Anh.

Chúa ơi, mình thật sự là thằng ngu mà.
Bởi đây không phải là nơi tuyệt vời nhất để cầu hôn sao? Nó không tốt hơn nhà hàng hay sao? Tốt hơn việc bị bao quanh bởi một cặp đôi khác cũng có ý định cầu hôn ở đó?

Nơi này tốt hơn rất nhiều.

Ngụy Anh hít sâu một hơi.

Hắn đã xem quá nhiều những bộ phim tình cảm lãng mạn sướt mướt để lên kế hoạch cho cái ý tưởng chết tiệt này. Và vì vậy, Ngụy Anh nặng nề nuốt một ngụm, hắn bắt đầu từ từ quỳ một chân xuống.

Cùng lúc đó, Lam Trạm bên cạnh cũng làm động tác giống như hắn.

Trong nháy mắt, cả hai người như bị ai đó đóng băng, mắt mở to nhìn chằm chằm lẫn nhau.

Ngụy Anh lập tức hoảng sợ.

"A!" Hắn la lên, rồi khuỵu hẳn hai đầu gối xuống đất, nhanh đến mức hắn tưởng chừng như xương đầu gối của mình như muốn nứt ra: "Em cần phải buộc lại dây giày, Lam Trạm, chờ em một chút."
Một cơn gió thổi qua xung quanh họ.

Một con chim vỗ cánh bay từ trên cao xuống.

"Em đang mang giày da." Lam Trạm bình tĩnh nói.

"…"

Mày nên đâm đầu vào mấy chiếc xe chạy ngược chiều kia cho rồi đi Ngụy Anh à.

"Ahaha! Đùa thôi, em chỉ đùa thôi Lam Trạm. Anh biết tính em mà. Được rồi được rồi, mau ngồi xuống đi." Ngụy Anh cố nói thật nhanh để lấp đi câu nói vừa nãy.

Hắn nắm tay Lam Trạm, kéo y ngồi xuống bãi cỏ và lập tức vùi mặt vào ngực y để che giấu sự xấu hổ.

Một vài giây trôi qua.

Ngụy Anh cảm thấy có những ngón tay nhè nhẹ luồn vào tóc mình, âu yếm và dễ chịu. Hắn cũng cảm giác cơ thể được người ta ôm lên, đặt lên đùi và bao lấy hắn trong sự ấm áp.

Và rồi, hắn nghe Lam Trạm khẽ ngâm nga một khúc hát quen thuộc, một bài hát mà Ngụy Anh chắc chắn dù có nghe cả đời cũng sẽ không bao giờ chán.
Ngay lúc này đây, trong lòng Ngụy Anh cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, tình yêu lấp đầy trong trái tim.

Bạn đang đọc bộ truyện [Fanfic] [Vong Tiện] Kế Hoạch Cầu Hôn Của Ngụy Anh tại truyen35.shop

Ngồi trong lòng Lam Trạm, cảm nhận từng sự rung động nhè nhẹ của lồng ngực theo tiếng ngâm nga và từng nhịp đập của trái tim y, Ngụy Anh cảm thấy, chỉ một chút nữa thôi, nếu Lam Trạm không ngừng lại, hắn sẽ thật sự hạnh phúc tới thăng thiên luôn.

Tất cả mọi sự lo lắng của Ngụy Anh đều bị rửa trôi. Tất cả những thứ sai lầm của buổi cầu hôn cũng bị hắn ném ra sau đầu. Vào giờ phút này, điều duy nhất hắn quan tâm đến, người duy nhất hắn muốn nghĩ đến, đều là Lam Trạm, cũng là người duy nhất hắn thề rằng, mình được sinh ra chính là để yêu người này.

Ngụy Anh hít sâu một hơi.

"Lam Trạm?" Hắn nhẹ nhàng cất tiếng gọi.

Những ngón tay đang lướt qua sợi tóc hắn vẫn không ngừng lại: "Ừm, Ngụy Anh?"
Ngụy Anh nâng người dậy khỏi lồng ngực Lam Trạm và nhìn y. Nhìn thẳng vào đôi mắt lưu ly nhạt nhẽo nhưng xinh đẹp kia thật lâu. Hắn đưa tay ôm lấy gương mặt Lam Trạm, bóp mạnh đến mức mặt y biến dạng và môi bắt đầu mím lại. "Em yêu anh rất nhiều, Lam Trạm."

"Anh cũm êu Ngỵ Anh." Lam Trạm cố gắng đáp lại.

Ngụy Anh thả lỏng tay, buông tha cho gương mặt tội nghiệp của bạn trai mình. "Anh có ý nghĩa rất lớn với em, anh biết không? Ý em là, dĩ nhiên anh đã biết điều này, vì mỗi ngày em đều nói cho anh nghe mà. Nhưng em muốn anh thật sự hiểu. Em yêu anh. Rất nhiều. Rất rất nhiều. Hơn cả–"

Lam Trạm nhẹ nhàng đặt tay mình lên má Ngụy Anh.

Chỉ cần một hành động nhỏ như vậy cũng đủ khiến dây thần kinh của Ngụy Anh hoàn toàn thả lỏng. Hắn chậm rãi đưa tay vào túi.

Ngụy Anh tuột dải băng ra và mở chiếc hộp nhỏ trước mắt Lam Trạm. Hơi thở Ngụy Anh run rẩy, hắn khẽ cất tiếng:
"Lấy em nhé?"

Lam Trạm không nói lời nào.

Y hoàn toàn im lặng, ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc nhẫn.

Điều này không bất thường, bởi vốn dĩ y luôn là người không thích nói nhiều. Nhưng như thế này, giống thế này, lại quá im lặng, kể cả đối với Lam Trạm.

Nếu tiếp tục như vậy, chỉ trong một giây nữa thôi, Ngụy Anh sẽ nhai luôn chiếc nhẫn và giả vờ hắn chỉ đang đùa thôi, không có gì vừa xảy ra cả.

Ngay sau đó, Lam Trạm đưa tay vào túi và lấy ra thứ gì đó.

Ngụy Anh nhìn thấy y từ từ mở dải băng đính hôn bằng bạc, một dải màu xanh lam quấn xung quanh chiếc hộp nhỏ.

Ngụy Anh không muốn sát phong cảnh tí nào. Hắn thật sự không hề có ý đó. Nhưng ngay lúc nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Lam Trạm, một suy nghĩ không hề đúng lúc chợt bật ra trong tâm trí hắn.

"Thì ra tên khốn 6 giờ sáng chính là anh." Ngụy Anh lầm bầm trong kinh hãi.
Lam Trạm cau mày: "Anh cái gì?"

Ngụy Anh bật cười, tiếng cười của hắn rất lớn: "Lam Trạm! Nhìn chúng ta kìa!"

Lam Trạm cũng cười, dù là buổi tối nhưng nụ cười rạng rỡ của y như thắp sáng cả tâm hồn hắn. Ngụy Anh cảm thấy chính mình vừa ngừng thở ngay tại khoảnh khắc đó.

Hắn lặng lẽ tự lập một lời thề nơi đáy lòng rằng hắn sẽ làm mọi cách để khiến Lam Trạm mãi mãi có thể cười như vậy.

"Ngụy Anh." Lam Trạm thở nhẹ một hơi: "Lấy anh đi, Ngụy Anh."

"Chỉ khi nào anh lấy em trước thôi." Ngụy Anh nói, giọng nói xen lẫn nghẹn ngào, và thật tuyệt khi hắn nghe Lam Trạm nói: "Chúng ta sẽ kết hôn với nhau cùng lúc, vậy nên..." Ngụy Anh chắc chắn rằng hắn đã thấy một tia thích thú thoáng qua trong ánh mắt Lam Trạm.

"Lam Trạm, nếu anh cưới em, anh sẽ vĩnh viễn gắn bó cùng một chỗ với em."
"Ừm."

"Không thể quay đầu lại."

"Ừm."

"Đó là một chuyện lớn."

"Ngụy Anh."

"Ý của em là, thỉnh thoảng em sẽ ngáy trong lúc ngủ."

"Không sao cả." Lam Trạm nói: "Đáng yêu."

"Ngáy? Đáng yêu? Lam Trạm, em ghét phải nói điều này, nhưng em nghĩ anh đã đánh em."

"Ừ, là anh."

"Vậy anh chịu được tiếng ngáy của em sao?"

"Ngụy Anh. Nếu phần thưởng của anh cho việc nghe em ngáy mỗi tối là nhìn thấy nụ cười của em mỗi sáng, vậy thì cuộc đời anh sẽ sống rất hạnh phúc."

(Huhu em chưa có bồ đó, hai người bớt rải cẩu lương được không, sến nhưng mà soft quá zậy hic)

Lam Trạm chết tiệt, mặc dù là người không nói nhiều, nhưng y cũng không bao giờ để hắn có thể thắng trong những "cuộc thi" thả thính thế này, Ngụy Anh luôn bị bại dưới lời nói hoặc hành động của y.

"Lam Trạm." Ngụy Anh nói, giọng từ tốn chậm rãi. "Em cho anh năm giây, trong năm giây đó anh phải đeo chiếc nhẫn cho em trước khi em nhảy lên người anh và làm chiếc nhẫn bị rơi đi đâu đó trên bãi cỏ."
Và Lam Trạm đã làm. Nhưng không phải trước khi y đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trân quý lên từng ngón tay Ngụy Anh.

Chỉ sau khi y nghiêng người về phía trước, áp môi mình lên môi Ngụy Anh, để bốn phiến môi dán chặt vào nhau, y mới đồng thời đeo chiếc nhẫn vào ngón tay người kia.

Cảm nhận được sức nặng của chiếc nhẫn trên ngón tay, hô hấp của Ngụy Anh như trở nên nặng hơn. Màu xanh lam lấp lánh của chiếc nhẫn nổi bật lên dưới ánh sáng lung linh của màn sao trên bầu trời đêm.

Lam Trạm đưa tay ra, chờ đợi.

Và nếu Ngụy Anh rơi một hai giọt nước mắt xuống chiếc nhẫn mà Lam Trạm vừa đeo làm nó lỏng và tuột ra? Thế thì sao.

"Đây đúng là nơi thích hợp để kết hôn." Ngụy Anh cười một cách ướŧ áŧ bởi nước mắt vẫn còn vương trên mắt hắn.

"Ừm." Lam Trạm ngọ nguậy ngón tay mình với một nụ cười, sau đó kéo Ngụy Anh vào lòng: "Bất cứ nơi nào đều hoàn hảo miễn là Ngụy Anh ở bên anh."
Và sau bao nhiêu chuyện xảy ra hôm nay, một ngày hẹn vào sáng sớm, những vị nhạc công bỏ qua họ, xương đầu gối đau như muốn vỡ nát, Ngụy Anh không thể nào nào đồng ý hơn.

"Lam Trạm của em." Ngụy Anh thì thầm, áp tay lên má Lam Trạm: "Em sẽ lấy anh."

"Ngụy Anh của anh." Giọng Lam Trạm vang lên, ôm chặt lấy hắn: "Anh sẽ sớm gọi em là chồng."

(Móa câu này =)) 'I will soon call you my husband' ver cổ trang là 'ta sẽ sớm gọi ngươi là phu quân' nghe nó bình thường chứ dịch qua ver hiện đại nghe nó ba trấm sao á =)) )

Và chắc chắn rằng, mặc dù sự đồng bộ của họ gần như đã phá hỏng hết buổi cầu hôn của chính họ, dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, dưới tán cây rực rỡ sắc màu, hai người vẫn trao cho nhau những câu nói yêu thương từ sâu thẳm trong tim giữa những nụ hôn triền miên kéo dài như không bao giờ kết thúc, họ thì thầm "anh yêu em" và "em yêu anh" nhiều đến mức Ngụy Anh chắc chắn đây không phải là một điều tồi tệ.
End.

-------

Artist: @按仔码头

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: [Fanfic] [Vong Tiện] Kế Hoạch Cầu Hôn Của Ngụy Anh, truyện [Fanfic] [Vong Tiện] Kế Hoạch Cầu Hôn Của Ngụy Anh , đọc truyện [Fanfic] [Vong Tiện] Kế Hoạch Cầu Hôn Của Ngụy Anh full , [Fanfic] [Vong Tiện] Kế Hoạch Cầu Hôn Của Ngụy Anh full , [Fanfic] [Vong Tiện] Kế Hoạch Cầu Hôn Của Ngụy Anh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top