Điền Chính Quốc nghĩ không ra, Thái Hanh cường đại như vậy, cảm giác hắn không gì không làm được. Vậy thì tại sao cậu lại đau lòng vì hắn? Cảm giác này thật không dễ chịu, đôi mắt cũng không tự chủ mà hơi xót.
Chính Quốc thẹn thùng lau nước mắt, Ninh Lam vội hỏi: " Ây ya, đừng khóc. Kim tiên sinh mà biết chị làm em khóc sẽ lột sống chị mất."
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, gật đầu một cái.
" Được rồi, dẫn em đi đón chồng em về nhà."
Điền Chính Quốc ngẩn ra, " Đàn anh không có nhà sao?"
Ninh Lam hơi chế nhạo nói: " Em không phải là thật sự tưởng hắn mỗi ngài đều ở nhà giặt quần áo nấu cơm đấy chứ? Trước vụ án ma túy kia, tiên sinh vẫn luôn liên tục trợ giúp điều tra."
Chính Quốc sửng sốt. Ninh Lam rũ mắt cười, " Tiên sinh chỉ là không muốn nói cho em biết thôi."
Cậu cảm thấy con đường phía trước tràn đầy ánh sáng, chẳng qua là có người đi trước gánh vác tất cả thôi.
Điền Chính Quốc đứng ở cửa, căng thẳng chờ. Chờ đến nửa giờ Kim Thái Hanh vẫn chưa đi ra, cậu đều đã đứng đến đông người rồi. Ninh Lam gọi cậu vào trong xe chờ nhưng nói cái gì cậu cũng không chịu.
Ninh Lam: " Vậy chờ đến lúc chồng em đi ra nhớ nói không phải chị bắt em đứng ở đây nha."
Chính Quốc hơi mất tập trung gật đầu, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào hướng cửa lớn.
Thân ảnh Thái Hanh xuất hiện ở cửa, vừa đi vừa xỏ tay vào áo khoác, thời điểm bước đến bậc thang còn ngẩng đầu nhìn trời một chút. Cậu căng thẳng, liều mạng chạy đến.
Bảo vệ hơi ngăn lại nhưng không kịp bắt được, ở phía sau nhanh chân đuổi theo. Hắn vừa xuống bậc bỗng nhiên có một bóng người chạy tới, theo phản xạ đưa tay. Không nghĩ tới là Điền Chính Quốc trực tiếp nhào vào lồng ngực hắn, hắn tiếp được đứa nhỏ nhà hắn, ôm một cái đầy cõi lòng.
Bị cảnh sát tra hỏi cả một buổi trưa, ngay sau đó lại nhận được cái ôm ấp đầy yêu thương này thì dù cho là Kim Thái Hanh cũng không tránh được có chút bối rối.
" Sao, làm sao vậy?"
Chính Quốc không nói lời nào, hai tay vẫn cứ ôm chặt eo hắn, cả người đông cứng như khối băng. Thái Hanh kéo áo khoác, bọc đứa nhỏ nhà mình lại, ngẩng đầu không một tiếng động dò hỏi Ninh Lam.
Người " làm việc tốt âm thầm trong bóng tôi " kia chỉ nhìn hắn, chớp mắt một cái, " Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ làm việc một trợ lý nên làm."
Hắn lành lạnh liếc nhìn cô, " Việc trợ lý cần làm là để cho người yêu của ông chủ bị đông đến chết sao?"
Cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn, nghĩ đến Ninh Lam vừa căn dặn, vội vã ra khỏi lồng ngực hắn, nói: " Không làm do chị Ninh Lam, là tôi tự..."
" Em làm sao?"
Điền Chính Quốc vừa muốn nói chuyện lại nghe lấy một tiếng cười nhẹ. Mục Sương Lam đẩy Kim Bình Ngôn đi ra, " Không trách Thái Hanh vội như vậy, hóa ra là có người đứng cửa chờ. Nếu là anh, anh cũng sẽ vội như thế."
Mục Sương Lam mặt mày bất động, lạnh lẽo như tuyết.
Kim Bình Ngôn thấy không thú vị, quay đầu nhìn Kim Thái Hanh nói: " Tìm chỗ nào ngồi uống một chén?"
" Không cần, Chính Quốc sợ lạnh, để lần sau đi." Hắn không thích để cậu gặp Kim Bình Ngôn và Mục Sương Lam liền ôm cậu đi trước.
Kim Bình Ngôn thu hồi ý cười, " Đi xa rồi, vẫn còn không nỡ sao?"
Mục Sương Lam khóe miệng nổi lên ý cười nhạt, " Tôi đúng là không nỡ, cho nên, anh sẽ thả tôi đi sao?"
" Tôi cũng sợ lạnh, về công ty đi."
*
Chính Quốc vừa nãy chạy tới ôm hắn là rất kích động, bây giờ phục hồi tinh thần mới biết thẹn thùng. Ngồi trên ghế không dám nói lời nào. Kim Thái Hanh đoán là do Ninh Lam vừa gạt cậu cái gì, bất đắc dĩ đưa tay ra, " Điền Điền, buổi chiều Ninh Lam đã nói gì với em?"
Điền Chính Quốc cẩn thận ngẩng đầu nhìn Ninh Lam, thấy cô nhíu mày, một bộ xin hãy tha cái mạng chó này của tôi, liền nuốt lời xuống, vô ý thức làm nũng: " Đàn anh, không hỏi cái này có được không?"
Thái Hanh nở nụ cười, đứa nhỏ này bây giờ còn biết làm nũng để trốn tránh câu hỏi, vậy có tính là đã trưởng thành rồi không?
" Không hỏi cũng được, em hôn tôi một chút tôi tạm tha cho em."
Chính Quốc khẽ hít một hơi, nhắm mắt lại đến gần, hôn một cái trên mặt hắn, sốt sắng hỏi: " Được chưa?"
Hắn lập tức choáng váng, đứa nhỏ này làm sao vậy?
Cậu thấy hắn hơi ngẩn người nghĩ là do hắn không hài lòng, đơn giản cởi dây an toàn dựa vào ghế nghiêng đầu tới hôn một cái trên môi hắn. Lông mi căng thẳng đến run rẩy, tin tức tố phóng loạn ra xung quanh. Một giây sau, vách ngăn cạch một tiếng bị kéo xuống, Ninh Lam nghe thấy phía sau đầy tiếng hô hấp hỗn loạn cùng tiếng hôn môi, nội tâm " Hừ " một tiếng, lão già lưu manh.
Điền Chính Quốc yếu ớt nói, " Đàn anh, đừng..."
" Nói thật, vừa nãy sao lại nhào tới ôm tôi. Không nói sẽ hôn em."
" Không thể nói."
" Vậy là muốn hôn?" Kim Thái Hanh nắm cằm cậu làm bộ muốn hôn xuống dọa đến Chính Quốc run rẩy. Chờ đến khi hắn bắt nạt gần đủ rồi mới cuống quýt nói: " Tôi không biết, không biết, chỉ là muốn ôm anh."
Là đáp án điển hình của cậu.
Thái Hanh có chút bất đắc dĩ. Muốn cậu nói lời dễ nghe hẳn là không thể, may là hắn không ôm lấy hy vọng này. Nếu không hẳn là phải thất vọng đến mệt.
" Đàn anh, anh không cao hứng sao?"
Hắn ôm cậu vào ngực, tựa vào trán cậu, nhẹ giọng tựa như than thở, " Đâu có." Chính Quốc mất công tốn sức ngẩng đầu, tới gần tai hắn thấp giọng nói: " Về nhà tôi sẽ nói cho anh, được không? Anh khó chịu."
Giọng cậu vốn đã mềm, lại thêm đang nói nhỏ cùng một chút run rẩy câu đến tim Kim Thái Hanh nóng bừng, lòng bàn tay cũng tỏa nhiệt. Nếu không phải Ninh Lam còn đang ở trên xe hắn khẳng định sẽ không nhịn nổi mà ấn cậu xuống ghế, bắt nạt một phen.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Điền Chính Quốc mặc áo ngủ ở thư phòng điêu khắc búp bê. Quà cho Phó Lệnh Ý đã làm xong những bước cơ bản, chỉ là hôm nay cậu sẽ không tiếp tục điêu khắc nữa mà khắc một mảnh gỗ lớn hơn ngón tay cái một chút.
" Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới?"
Chính Quốc ngẩng đầu, giơ lên cho hắn nhìn, " Nhìn đẹp không?"
Thái Hanh gật đầu, thuận miệng cười hỏi: " Đẹp, là cho tôi sao?" " Không phải, là cho Hoắc Thái." Cậu lại cúi đầu tiếp tục điêu khắc, hoàn toàn không để ý Hắn sau khi nghe thấy câu này sắc mặt lập tức tối sầm, nghiến răng nghiến lợi hỏi: " Cho ai?"
Điền Chính Quốc nghe thấy không đúng, quay đầu lại nhìn hắn, " Anh không cao hứng sao?"
Kim Thái Hanh ở trong lòng thừa thãi mà cằn nhằn, ngoài mặt lại sợ làm cho cậu sợ hắn, tận lực bình tĩnh hỏi cậu, " Sao tự nhiên lại muốn tặng đồ cho Hoắc Thái? Không phải tôi đã đáp ứng em sẽ giúp cậu ta tìm di vật của mẹ cậu ta rồi hay sao?"
Chính Quốc kể chuyện hôm nay ở bệnh viện, nhỏ giọng nói: " Cậu ấy vì bảo vệ tôi mà bị thương, tôi muốn... Muốn tặng cho cậu ấy chút quà thay lời cảm ơn. Anh đừng giận có được không? Tôi cho anh, cái này cho anh."
Cậu nhanh chân bước ra ngoài, không bao lâu cầm một con búp bê bản thu nhỏ có chút cũ kỹ quay lại, hai tay nâng trước mặt hắn, " Cái này cho anh." " Tặng cậu ấy đồ mới, lại lấy đồ cũ cho tôi. Lại còn xấu như vậy, không biết nhặt ở chỗ nào đây."
Điền Chính Quốc trong lòng hoảng hốt, vội giải thích: " Cái này là lần đầu tiên tôi điêu khắc, đúng là, có khó coi, nhưng đó là cái tôi thích thích thích nhất. Nếu anh nói không thích, vậy tôi... tôi..."
Thái Hanh cầm lấy từ trong tay cậu, hỏi: " Đồ vật em thích nhất, đưa cho tôi không tiếc sao?"
Chính Quốc lắc đầu.
Hắn trong lòng ấm áp, siết chặt búp bê trong tay, ôm cậu ngồi trên đùi, nhỏ giọng hỏi: " Tôi có thể tự ý coi như Điền Điền có một chút thích tôi rồi không? Hay là bởi vì tôi đối tốt với em nên em nguyện ý trao tim cho tôi?"
Cậu có chút khó khăn nói: " Tôi không biết."
Kim Thái Hanh không còn chút sức lực để tức giận, Điền Chính Quốc hơi cúi đầu, " Nếu tôi thông minh thêm chút nữa là tốt rồi, xin lỗi." " Không sao, Điền Điền chỉ là còn hơi nhỏ, chờ em lớn thêm chút nữa sẽ hiểu rõ, không vội." Thái Hanh đè xuống không cam lòng, vuốt ve mặt cậu, " Đàn anh không vội."
Chính Quốc nắm lấy tay hắn, tựa như hoang mang lại tựa như khó hiểu nhìn chằm chằm, sau đó lại kéo tay hắn đặt lên tim mình, nhắm mắt lại.
" Chị Ninh Lam nói tôi đau lòng anh tức là tôi thích anh... Đàn anh, anh có muốn, có muốn hôn nhẹ tôi một chút không."
Hắn cảm giác được dưới tay nóng hầm hập, đứa nhỏ trước mắt nhắm nghiền mắt lại vì căng thẳng mà lông minh run rẩy, cánh mũi theo hô hấp khẽ động đậy. Cả người nhuốm một tầng tin tức tố nhàn nhạt.
Kim Thái Hanh không hôn, chỉ lẳng lặng nhìn cậu nửa ngày.
Cậu đợi một lúc, mở mắt ra, " Đàn anh?"
Thái Hanh duỗi thẳng tay rời khỏi vai cậu, đặt trên mép bàn. Điền Chính Quốc quá lương thiện, Ninh Lam nói cái gì cậu cũng tin, không hẳn là thực sự hiểu. Hoắc Thái cứu cậu, cậu liền điêu khắc búp bê tặng gã. Bởi vì hắn đối xử tốt với cậu, cậu liền tặng búp bê mình yêu thích nhất cho hắn. Cậu chỉ là quá lương thiện, không phải yêu thích.
Nếu tiếp tục như vậy, khó mà đảm bảo cậu sẽ không vì bị người khác lấy lòng mà nhẹ dạ.
" Hoắc Thái cứu em, em rất biết ơn cậu ấy cho nên mới điêu khắc búp bê tặng cậu ấy sao?"
" Vâng, búp bê lần trước không bán được cho cậu ấy, cậu ấy rất thất vọng. Tôi cảm thấy cậu ấy sẽ rất thích cái này, là do tôi dựa theo cậu ấy mà điêu khắc. Anh thấy giống không?"
Kim Thái Hanh khẽ nhắm mắt.
" Đàn anh, anh tức giận sao?" Điền Chính Quốc khẩn trương, hai tay nắm lại một chỗ, hoảng loạn xin lỗi: " Xin lỗi, tôi... Tôi không nói nữa, tôi..."
Thái Hanh nhìn mặt cậu, quyết định sẽ ép cậu một chút đưa tay niết trên môi cậu, thấp giọng hỏi: " Điền Điền, em thích tôi hôn em không?" Chính Quốc suy nghĩ một chút, " Thích."
Hắn lại hỏi: " Nếu như là người khác hôn thì sao?"
Cậu nghi hoặc: " Ai muốn hôn tôi?"
" Một người khác, ví dụ như Ninh Lam, đại ca, hoặc là... Hoắc Thái."
Điền Chính Quốc bị hắn hỏi đến bối rối, " Vì sao bọn họ lại muốn hôn tôi?"
" Vậy em thấy vì sao tôi lại muốn hôn em?"
Chính Quốc cảm thấy hắn như biến thành người khác, cả người đều lạnh như băng. Bộ dạng hoàn toàn khác với người vừa ôm cậu, thấp giọng dỗ cậu, tựa như về bộ dạng lúc vừa mới kết hôn.
Chút tình cảm này, so với cậu, Kim Thái Hanh càng thấy thiếu an toàn hơn. Cậu nghe gió liền coi là sắp mưa*, làm cho hắn cảm thấy những thứ bây giờ chỉ là " đồ cúng " để cảm ơn hắn đối xử tốt với cậu.
*Nghe gió liền coi là mưa (听风就是雨): Chỉ những người chỉ nghe một phần của câu chuyện nhưng vẫn coi đó là thật. Thái Hanh trong lòng buồn bực, hắn biết rõ Điền Chính Quốc chính là loại tính cách này nhưng vẫn bởi vì Hoắc Thái, bởi vì cậu tín nhiệm Ninh Lam mà đố kị.
Chính Quốc không hề che giấu nguyện vọng muốn ly hôn của mình, căn bản không muốn ở bên hắn. Chút tình cảm bên trong này thoạt nhìn tưởng quyền chủ động nằm trong tay hắn, nhưng thật ra chỉ có mình hắn bị khuất phục.
" Điền Điền, nghiêm túc suy nghĩ một chút, đừng nghe Ninh Lam, cũng đừng nghĩ mình ngu ngốc. Tự mình nghiêm túc suy nghĩ một chút, em có thích tôi hơn một chút hay không?"
Hắn lại một lần nữa nắm lấy vai cậu, tha thiết nhìn mắt cậu. Nhìn Điền Chính Quốc bị làm cho kinh ngạc đến sững sờ, vành mắt hồng hồng không nói ra lời, hắn có chút nản lòng cười khổ.
Chính Quốc há miệng, cậu vốn đã giao tiếp khó khăn, bình thường còn có thể nói chuyện với hắn. Nhưng đối mặt với một Kim Thái Hanh ăn nói lưu loát, vẻ mặt tàn khốc nghiêm nghị như này, trong đầu liền loạn lên. " Đàn anh..."
" Không được làm nũng, nghiêm túc suy nghĩ."
Vành mắt cậu đỏ chót ngậm lấy nước mắt, lắc đầu nói mình không biết, Thái Hanh nói: " Nếu như không biết nói vậy thì làm. Nếu như em cảm thấy có chút thích tôi thì lộ tuyến thể ra để tôi đánh dấu em. Nếu như không thích được thì lập tức rời khỏi thư phòng, sau này tôi sẽ không nhắc lại chuyện đánh dấu em nữa."
Cậu lập tức ngồi thẳng người, bị hắn dọa sợ đến choáng váng, " Đàn, đàn anh."
Hắn nhìn cậu, " Quyền lựa chọn nằm trong tay em, Điền Điền."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!