Kể từ tối hôm ấy, vị tổng giám đốc trở thành khách quen thân thuộc của tòa chung cư này( Ổng mua đứt bà nó cái chung cư này luôn rồi còn đâu=> chung cư là nhà ổng, ổng về nhà thì có gì là sai:))). Thường xuyên như thế nào ư? Đủ để bác bảo vệ nhớ biển số xe và luôn chuẩn bị sẵn cả một chỗ đậu xe riêng cho cậu.
Cũng vì thế mà việc Tiêu Chiến cảm thấy như không thở nổi đến thành bình thường như cơm bữa. Cũng chẳng có gì to tát lắm đâu, chỉ là ăn cơm cùng nhau, nói với nhau vài câu chuyện vụn vặt và cùng nhau đến công ty ( Úi giời ơi. Chẳng to tát lắm đâu, chỉ là Như hai vợ chồng già thôi mà, cùng nhau làm, cùng nhau thưởng thức thế là quá mãn nguyện rồi????) Thực sự chẳng có gì hết trơn á (Chắc em tin????)....thế thôi cũng đủ để khiến niềm hạnh phúc trong trái tim nhỏ bé của anh đủ lớn và sẵn sàng bùng phát.
Nụ cười không ngừng tắt trên môi anh khiến anh viết ra một danh sách những món ăn sẽ chuẩn bị cho Nhất Bác vào sáng mai
" Dạo này có chuyện gì vui hả, cậu Tiêu Chiến? "
Bác đầu bếp trưởng ghé sát vào Tiêu Chiến, dùng cuộn giấy gõ nhẹ lên đầu anh
Anh cười với bác đầu bếp, quên mất việc mình còn đang trong buổi họp nhóm cùng phòng trang điểm
" Gần đây cậu cười nhiều lắm? Có chuyện gì diễn ra?"
Bác đầu bếp tiếp tục trêu trọc anh nhưng anh không không trả lời, chỉ bẽn lẽn mỉm cười và gật đầu thú nhận đôi chút
" Okay. Mọi người có mặt đông đủ rồi, vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân đôi chút nhé?"
Bác đầu bếp trưởng bắt đầu cuộc họp
" Đây là các thành viên trong phòng trang điểm sẽ làm việc với nhóm chúng ta trong tuần này. "
Đứng kế bên bác là một người con gái cao ráo với mái tóc dài, nâu, mượt được buộc cao lên mà khiến Tiêu Chiến có chút ngỡ ngàng. Không phải vì vẻ đẹp lộng lẫy của cô gái mà vì bởi, cô có màu mắt giống y hệt với màu mắt của Nhất Bác
Đây là đôi mắt màu nâu ghi có pha một chút màu xanh lá
" Tiểu Tán!! "
Giọng nói thánh thót của Thanh Lan vang lên, anh mỉm cười hạnh phúc với sự có mặt của cô nhóc
" Mày cũng tham gia vào chương trình lần này à?"
" Ừ, tao bóc trúng phần có nấu ăn nên tao mới sang đây học hỏi một chút đây nè"
Thanh Lan nắm cả hai bàn tay Tiêu Chiến lắc qua lắc lại, anh gật đầu
" Vậy ngoài mày ra, còn có ai trúng phần này nữa?"
Cô nàng nhìn sang người con gái có mái tóc dài nâu mượt
"Chi...Vương Thảo Chi, một người có tay nghề không phải ai cũng làm được như em ấy cả"
Ahh, mình đoán đúng rồi, cô ấy là em gái của Nhất Bác. Em ấy từng nói với mình rằng có đứa em gái đang thực tập ở phòng trang điểm, tên là...Vương Thảo Chi
Bỗng nhiên, Tiêu Chiến cảm thấy căng thẳng, việc gặp em gái của Nhất Bác là một chuyện ngoài mong đợi. Mỗi lần cô ấy nhìn anh, tay anh khẽ run rẩy. Anh không thể tránh được điều này vì hai người bọn họ có màu mắt giống hệt nhau. Tiêu Chiến tự hỏi rằng người em trai của Nhất Bác liệu có màu mắt giống với họ?
" Nhìn có vẻ khó"
Thảo Chi nói với Thanh Lan. Hai người họ đang lo lắng nhưng họ đều rất quyết tâm và coi trọng công việc lần này
"Đừng lo, anh sẽ làm thật chậm cho các em nhìn"
Tiêu Chiến đặt bánh tráng xuống mâm (hoặc một mặt phẳng or cái thớt cũng được nha), múc một thìa nhân và dàn đều vào ⅓ diện tích của bánh tráng sau đấy anh nhanh tay gấp đều 2 mép, cuộn kín lại. Vừa cuộn, Tiêu Chiến vừa tranh thủ nhắc nhở hai học viên của mình
"Chú ý không cuộn quá chặt tay dễ khiến chả giò bị khô và khi rán dễ bị vỡ. Rồi đó, các em thử làm đi"
Tiêu Chiến yêu cầu hai cô gái thực hành luôn, anh làm mẫu bằng cách lấy thêm miếng bánh tráng đặt xuống mâm
" Như vậy này, chúng ta sẽ lấy một thìa nhân và dàn đều vào 1/3 diện tích của bánh tráng"
Sau đó, anh tiếp tục gấp đều hai mép và cuộn kín lại một cách đều đặn cho cuộn chả tròn đều đẹp mắt
" Đây, vậy là chúng ta đã xong được một cuộn chả giò ngon lành"
Chỉ mất chưa tới 30s, phần nhân đã được nằm gọn, được toàn bộ mặt bánh tráng cuộn trọn lại vào trong lòng đã khiến tất cả mọi người, kể cả những người đầu bếp phải há hốc miệng kinh ngạc
( haizz, đừng nghĩ rằng cuộn chả giò là dễ nhé. Nếu các bạn muốn cuộn một cuốn để vừa đủ ăn và chiên không bị bung đã là khó rồi vì loại bánh tráng này rất dễ bị bung. Mà muốn vừa đẹp vừa không bị bung mà lại vừa nhanh thì thật sự rất khó, chỉ có những người rất hay thường xuyên nấu ăn hay là những người có đam mê với việc này mới làm được thôi)
" Ooooiiii....Mô phật...Tiêu Chiến!!! Anh thật là khéo tay quá đi!! Chúng quá ư là xuất sắc! Không biết khi chiên lên nó sẽ đẹp đến nhường nào?"
Thảo Chi dành cho anh sự thán phục khi anh đưa cuộn chả lại cho cô đánh giá. Tiêu Chiến không chỉ đã tạo ấn tượng tốt cho Thảo Chi mà còn là tất cả mọi người trong bếp hôm đó bằng kĩ thuật điêu luyện của mình. Trình độ đấy, không phải ai cũng làm được đâu.
" Tán ơi!! À không, anh Tiêu Chiến ơiii!! Lấy em đi mà...đi..lấy em đi...em hứa sẽ ngoan... "
Thanh Lan lại tiếp tục trò đùa của mình, ôm lấy anh lắc qua lắc lại
Tiêu Chiến cười với cô nhóc ngốc nghếch nhà anh, rồi quay lại vị trí người thầy nghiêm khắc. Một lý do đầu tiên để học trò của anh có thể làm ra một món chả giò đẹp mắt. Tiêu Chiến bắt đầu với nguyên phần bánh trước vì nếu có hỏng thì họ cũng sẽ không lãng phí phần nhân, và anh đã đúng. Những cuốn chả giò trông có vẻ hơi méo mó và không chặt hoặc quá chặt đã làm cho phần nhân lộ ra không ít. Vì thế họ phải làm đi làm lại rất nhiều lần
Học trò của Tiêu Chiến đang rất tập trung với bài học của mình, còn thầy của bọn họ thì ngồi đó quan sát và mỉm cười
Tiêu Chiến lấy một miếng bánh tráng, cho nhân và tạo hình thành những quả bóng tròn vo. Anh không chỉ đơn thuần làm ra những cuộn chả giò truyền thống mà anh còn có thể sáng tạo ra những hình thù khác nhau
Điều đó đã tạo ra một áp lực vô hình lên những học trò của anh, vì vốn dĩ họ muốn tạo ra được thành phẩm đẹp như thành phẩm của thầy mình, một nửa thôi cũng được
Tiêu Chiến xếp những cuốn chả giò ngay ngắn trên một chiếc dĩa. Sau đó, anh bắc chảo, đổ dầu và đun nóng già. Khi anh thấy dầu sôi thì hạ lửa vừa, cho chả giò vào rán.
"Để chả giò được giòn hơn thì khi rán, chúng ta có thể vắt thêm vài giọt chanh vào chảo. Nhưng cẩn thận nhé, vì chúng rất dễ văng dầu khiến ta bị bỏng"
Tiêu Chiến đợi đến khi chả giò chín vàng ruộm thì gắp ra đĩa. Anh lấy thêm salad và carot trang trí thêm xung quanh rồi đưa cho học trò của mình
(hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa;))
" Giờ thì em hiểu cảm giác của chị rồi chị Lan"
Thảo Chi nhìn vào đĩa thức ăn vô cùng bắt mắt trên đĩa rồi nói với Thanh Lan. Cô quay sang nắm lấy cánh tay anh và nói
" Tiêu Chiến...anh làm người yêu em nữa nhé...đi mà"
Lời tỏ tình lần thứ hai trong ngày, niềm vui đủ cho anh cười sảng khoái
"Lấy anh hay là làm người yêu anh thì cũng đâu giúp được gì cho mấy em đâu? Tới giờ cả hai đều không đạt nên tiếp tụ cố gắng luyện tập thêm đi nhé. Hôm nay mình thực hành cuộn bánh thôi đã, ngày mai sẽ là chiên chúng lên. Vì thế, ngày mai sẽ không được làm hỏng nữa, tốt hơn là chúng ta nên nhanh lên. Sau bài học này sẽ là cắt tỉa rau củ quả, việc đó còn khó hơn cái này nhiều"
Đó là lời giáo huấn nghiêm khắc của thầy giáo Tiêu Chiến đẹp troai. Tuy vậy, cũng đủ khiến cho hai cô gái quay lại với công việc và còn chút thời gian kịp chụp hình đăng lên face và inst
Tiêu Chiến cười lắc đầu với độ trẻ con của hai cô nàng. Anh quyết định hoàn thành mẻ bánh bằng cách làm thêm chả giò cho họ mang về nhà. Sau đó anh giật mình vì tiếng báo tin nhắn từ điện thoại anh vang lên
[ZALO!!]
Tiêu Chiến bật cười vì tin nhắn phàn nàn từ Gia Huy trên zalo rằng cậu đã lỡ mất cơ hội được thử món chả giò mà chẳng hề hay biết rằng anh đã chuẩn bị sẵn cho cậu nhóc một hộp. Anh vừa cười vừa trả lời tin nhắn. Đột nhiên, một tin nhắn khác hiện ra
.... Vương Nhất Bác
[Vương Nhất Bác: Anh đang dạy mấy người bên phòng trang điểm làm chả giò?]
[DAYTOY:Sao em biết?!?! (sticker chấm hỏi)]
Tất nhiên vì anh chưa hề nói với Nhất Bác bí mật này
[Vương Nhất Bác:Em thấy trên facebook của em gái]
Vương Nhất Bác nhìn tin nhắn trên điện thoại rồi cười. Cách đây ít phút khi cậu vừa hoàn thành xong đống văn kiện nhàm chán trên bàn thì thông báo mới từ facebook em gái cậu hiện ra cùng với hình ảnh của món chả giò vàng ươm, trông vô cùng ngon mắt. Cậu nhìn thấy địa chỉ và dễ dàng đoán ra ai là tác giả của món chả giò này, vì vậy cậu mới nhắn zalo cho anh. Ý nghĩ rằng thật buồn khi cậu bỏ lỡ mất nụ cười tươi roi rói trên gương mặt của anh Chiến lúc này của Nhất Bác đúng là điên rồ mặc dù họ mới gặp nhau sáng nay
"Mày cười cái gì vậy? Đang nhắn tin với ai đó??"
Câu hỏi trêu chọc vang lên trước mặt cậu. Giám đốc Trần với vài cọng tóc màu đỏ gạch lớ phớ được túm gọn phía sau gáy đang cố gắng nhìn trộm điện thoại của cậu, nhưng cậu đã kịp thời tắt màn hình và lập tức đẩy gương mặt của anh ra xa
"Anh rảnh lắm nhỉ?! Đi thi bóng rổ với em!!"
Vương Nhất Bác nhắn thêm điều gì đấy cho Tiêu Chiến và cất điện thoại vào trong túi quần. Cậu đứng dậy, khóa cổ Duy Nhân cùng đi ra sân bóng rổ của công ty, nơi mọi người đã bắt đầu luyện tập được một chút
"Mày biết không hả, thằng nhóc Vương kia? Dạo này mày cười hơi nhiều rồi đó, rõ ràng tao thấy mày đang cực kì vui vẻ"
Duy Nhân vừa nói vừa khởi động làm nóng cơ thể
"Vậy sao? Trước đó trong em không phải là vui vẻ hả? "
Vui vẻ cái beep mày đấy. Ngày nào cũng làm mặt liệt, người ta nói chuyện với mày mà mày cứ trưng ra cái mặt như muốn nuốt sống người khác?!?? Hỏi coi, có ai dám nói là mày đang vui vẻ không??!?
Vương Nhất Bác cởi bỏ lớp áo vest, và khởi động. Cậu vờ như không quan tâm đến câu hỏi của ông anh dở người này
"Không hẳn, tại mày hầu như lúc nào cũng như con robot có lập trình. Chẳng thể hiện chút cảm xúc nào, mặt lúc nào cũng hằn hằn sát khí như muốn gϊếŧ người tới nơi. Với lại, lúc nào mày cũng như đang tìm kiếm một thứ gì đấy, hoặc ai đó vậy...nhưng dạo này thì không thấy nữa. Có chuyện gì thế thằng nhóc? Mày tìm thấy người hoặc thứ mày cần tìm rồi à?? "
Duy Nhân cười châm chọc, Nhất Bác nhếch mép cười, cậu khởi động thêm tí nữa và tán vào đầu anh
(có thằng em mất nết ghê, dám tán zô đầu anh nó luôn????)
"Thi không anh trai? "
Duy Nhân nhếch mép thay cho câu trả lời. Quả là một bất ngờ khi hai người họ lâu rồi không thi đấu.
"Lần này, tao sẽ cho mày thua xấp mặt"
Duy Nhân giơ ngón trỏ của mình chỉ xuống đất nhue thể muốn nói hôm nay, Vương Nhất Bác sẽ bại dưới tay anh
Cuộc thi trở thành mối quan tâm lớn nhất của mọi người trong công ty, kể cả những người không trực thuộc. Khi hai thành viên kì cựu từng làm đình đám cách đây 2 năm về trước trong các giải cuộc thi lớn nhỏ trong nước và quốc tế quyết định tranh tài, huấn luyện viên liền ra hiệu cho mọi người nhường đường cho họ. Một chiếc sân bóng rổ đạt tiêu chuẩn quốc tế có chia khu vực khán giả và người tham gia thi đấu. Một số người vì hiếu kì mà không không chịu đứng lùi phía sau mà đứng ngay sát vạch sân.
"Đấu tự do, ai nhiều điểm hơn trong vòng mười lắm phút, người đó thắng?"
Huấn luyện viên vừa hỏi vừa điều chỉnh bảng điểm về con số không đồng thời chuẩn bị quả bóng để thẩy lên không trung
Vừa nghe tiếng còi báo hiệu, hai con người to lớn lập tức nhảy phóng lên để giành lấy trái banh. May mắn thay là Vương Nhất Bác đã nhanh hơn ông anh một chút, cậu giành lấy bóng và chiếm ưu thế, cậu nhanh chóng chạy về phía rổ bên kia để ghi điểm trái đầu tiên. Nhưng Duy Nhân cũng nhanh không kém, anh ta nhận biết được trái bóng đã bị giật, anh nhanh chóng kèm sát Nhất Bác để cậu không có khả năng ghi điểm. Tất cả mọi người xung quanh sân bóng, không ai có thể rời mắt khỏi bọn họ.
" Đù mé... Bọn họ ghê vãi chưởng. Cũng nhanh và mưu mô đếch thể tưởng"
Gia Huy túm đầu thằng bên cạnh hướng về phía hai người đang đấu trong sân. Điều này hoàn toàn đúng, vì đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến hai kì cựu trong môn bóng rổ cũng là sếp của bọn họ đọ sức với nhau
Tiếng cỗ vũ ngày càng lớn khiến Tiêu Chiến và Thanh Lan đang đi bộ đến công ty cũng phải dừng lại. Và rồi bọn họ quyết định đi nhanh hơn xem nguyên nhân đã tạo ra những tiếng ồn ào như thế
"Húuuu, hai người đến thật đúng lúc. Nhanh lên ... Lại đây"
Gia Huy cười và nắm tay hai người kéo lại gần mình để họ dễ dàng xem được trận đấu.
"Cái nì cho tao hả?"
Gia Huy vớ lấy chiếc hộp nhựa đang chứa món gì màu vàng sậm bên trong từ tay anh
"YEAHH!!"
"Có chuyện gì đang diễn ra tại đây vậy?"
Thanh Lan đang nhìn không chớp mắt hai người quen đang đấu hăng say trong sân. Kĩ thuật chơi bóng của bọn họ rất tốt
"Vương tổng và ông Nhân đang thi đấu với nhau đấy. Hai người bọn họ thật đỉnh, không chỉ điều hành tốt công ty mà đến cả vận động, họ cũng thật chuyên nghiệp"
Gia Huy rõ ràng rất ngưỡng mộ hai vị lãnh đạo này, và cái tên của hai người tranh tài được nêu ra làm cho Tiêu Chiến và Thanh Lan lập tức quay sang phía sân bóng. Cũng đúng lúc đó, huấn luyện viên lập tức thỏi còi
"Phắc, rút cuộc là ai thắng vậy?"
Vì bảng điểm là do huấn luyện viên chấm, mà cô ấy lại kè kè bên mình, ai thấy cho được.
"Vương Nhất Bác 23 điểm
Duy Nhân 22 điểm. Hai người đã thi đấu tốt lắm"
Ngay sau khi huấn luyện viên công bố kết quả, tất cả mọi người đều ồ lên và bắt đầu bàn tán xôn xao
" Mạ ơi, vậy là cả hai người ngang tài ngang sức rồi. Nếu mà Trần giám nhanh chừng mấy khắc thôi thì cũng đã ngăn cho Vương tổng không nhảy lên làm cú ba điểm thì ngài ấy đã thắng"
Ai đó hét to. Vương Nhất Bác vuốt ngược mái tóc ướt của mình ra phía sau, tay cầm bình nước tu liền một hơi, mỗi lần nước xuống trái khế cậu lại đưa lên đưa xuống làm biết bao hồn thiếu nữa phách lạc. Chiếc sơ mi trắng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dính cả vào người làm lộ ra có bụng sáu múi của mình. Và khi cậu từ phía sân bóng đi ra, Gia Huy lập tức đẩy Tiêu Chiến về hướng cậu. Cũng may, anh kịp phanh lại nhưng mà là ngay trước thân hình đầy mồ hôi của Nhất Bác...vài cm
Cậu nhìn anh, anh nhìn cậu, Tiêu Chiến bắt đầu ngượng
"Ờoooo... "
Tiêu Chiến đang cầm chiếc khăn trên tay nhưng lại không biết làm gì với nó, bên cạnh đó, mọi ánh nhìn của mọi người trong sân bóng đều đổ dồn vào hai người. Vương Nhất Bác mỉm cười vô cùng hảo soái với chú thỏ to lớn trước mặt rồi chỉ vào chiếc khăn trên tay anh
"Em có thể chứ? "
Nhất Bác lịch sự hỏi bằng tông giọng trầm ấm quen thuộc
????
Tiêu Chiến dường như còn chưa hết bối rối, Nhất Bác bật cười vì dáng vẻ vô cùng đáng yêu của anh
"Cái khăn. Cho em đúng không ạ? "
Tiêu Chiến như chợt nhớ, anh bất ngờ đưa vội cho cậu như đang cầm lấy vật gì đó rất nóng. Đặc biệt là khi Vương Nhất Bác đưa khuôn mặt vô cùng quyến rũ, không một tỳ vết của mình đến sát vào khuôn mặt của anh chỉ để nói"Em cảm ơn ạ". Tất cả những gì anh làm lúc ấy chỉ là gật đầu rồi nhanh chóng trốn ngay đằng sau lưng Gia Huy, những người chứng kiến được cảnh ấy đều bật cười vì chúng quá dễ thương.
"Mày nghĩ sao...nếu chúng ta thi một lần nữa. Tao dám chắc là lần tới tao sẽ giành được bóng trước mày"
"Anh không nói cũng không ai nói anh bị câm đâu"
Vương Nhất Bác dùng chiếc khăn lau mặt và không nói gì thêm nữa. Mọi người trong sân bóng chỉ dám cười trừ, một số thì cố nhịn không phát ra thành tiếng vì họ sợ Vương tổng của họ sẽ nổi giận
Chỉ ít giây sau, bức ảnh chụp một chàng trai có vóc dáng thư sinh ngại ngùng đưa chiếc khăn tắm cho vị Tổng Giám đốc có thân hình ướt nhẹp vì mồ hôi và đầy quyến rũ lan truyền một cách chóng mặt trên mạng xã hội với dòng trạng thái
[Tin gây sốt dẻo!! Chàng trai may mắn được đón nhận nụ cười quyến rũ của Vương tổng này là ai? Cậu ta với Vương tổng có mối quan hệ như thế nào mà ngài ấy lại nhận khăn của cậu ấy? Hay phải chăng do chỉ có cậu ta đưa khăn nên ngài ấy mới tiện tay lấy?? Cầu một lời giải thích!! ]
[XX: Gì? Đùa tôi sao? Sao anh ấy có thế may mắn đến thế??! ]
[Quỳnh Anh: Tui đã bỏ lỡ chuyện??! Cầu cao nhân nào kể nghe đi]
[ Mai Hương: Vương tổng đang cười?!! Má ơi!! Ngài ấy đang cười với...yahhh.>// [Jun của họ: Tui nghĩ là do cậu ta với Vương tổng có quen biết đó. Có lần tui còn thấy Vương tổng đỡ cậu ta đi bệnh viện, trông rất thân mật, người ngoài nhìn vào thì không nghĩ là người lạ đâu]
[ Kỳ Duyên: Cái...!! Ngài ấy đang hẹn hò với Tiêu cố vấn?!! Không đời nào!! Anh ấy là cả trái tim của phòng thiết kế!! Mong ngài đừng cướp đi anh ấy!!]
[Tinh Linh: @Kỳ Duyên: hình như trí tưởng tượng cô bay đi hơi xa rồi đấy????, cô nghĩ ngài ấy thích con trai à?? ]
[ Cooking group: Thằng nhóc thối, cậu làm gì với cậu nhóc của tụi chị? Cậu đã xin phép tụi này để bắt nạt với thằng nhóc chưa?? @Vương Nhất Bác, mà dù cậu có xin phép thì tụi này cũng sẽ k cho cạu bắt nạt]
[ Chef cook: @Cooking group này, đừng có dùng blog của phòng bếp mà đi cmt dạo như thế chứ=.=]
[ Phạm Duy: @Linh Sang Được nhaaa, tui chèo cùng bà!!]
[ Tú Anh: @Linh Sang từ nay công ty chúng ta sẽ nhộn nhịp hơn hẳn. Chúng ta có một bầu trời màu hường cùng những trái tym xung quanh. Cưng chết đi được!!]
[Mãi yêu Tiêu Chiến: Tương lai của họ sau này còn dài....]
(nick phụ của Vương Nhất Bác-không nghĩ ra được tên nào hay hay nên tui sẽ để tên như thế nhaa)
...........
Hàng loạt cmt cứ thi nhau mà xuất hiện như thể muốn sập của facebook
______________________________
Sau giờ dạy học, Tiêu Chiến mang tới vài món ăn vặt cho mọi người. Không chỉ mình anh làm chả giò, các đầu bếp khác đều tận dụng những nguyên liệu còn sót lại để giúp anh
"Wow! Món chả giò này ngon hơn tao mua trong siêu thị nhiều! Vỏ ngoài thì vàng ươm, giòn rụm; nhân bên trong thì vừa thơm vừa nêm nếm rất vừa miệng, nhiều khi không cần cả nước chấm"
Duy Nhân vừa ăn chả giò vừa bình luận về chúng, và rồi anh ta phải xuýt xoa một lần nữa vì cắn phải miếng ớt hiểm cay xé họng từ nước chấm.
"Tán~ Đút hộ tao với"
Gia Huy nhờ anh đút hộ cậu miếng chả giò. Tiêu Chiến rất buồn cười vì gương mặt nài nỉ của cậu. Anh dùng xiên lấy viên chả giò đã được chấm tương ớt và nhẹ nhàng vào miệng cậu khiến cho các fan xung quanh la hét không ngừng
" Đút cho tôi nữa... "
Duy Nhân bày trò để fan la hét thêm một lần nữa và Tiêu Chiến cũng rất hợp tác, lấy một thanh chả giò cho thẳng vào miệng anh ta
"Thằng này nữa..."
Duy Nhân kẹp lấy cổ Vương Nhất Bác rồi kéo cổ ra đứng ngay trước mặt Tiêu Chiến, nhưng giờ này, mặt anh đã đỏ còn hơn sốt tương ớt
Vương Nhất Bác lườm Duy Nhân-người vẫn đang cười tinh quái nhìn Tiêu Chiến-người vẫn đang lúng túng không biết làm gì vào tình huống này. Cậu chăm chú nhìn anh khiến cho anh quyết định lấy thêm một viên chả giò để đút cho cậu
Thế nhưng, đôi tay chẳng chịu nghe lời chủ đang run rẩy... đáng yêu cực
Vương Nhất Bác lắc đầu cười. Viên chả giò tội nghiệp trên nĩa trong tay anh như sắp rơi xuống. Vì thế, cậu liền giữ lấy tay anh, cuối xuống đưa miếng chả giò vào miệng
[Tiếng la hét như muốn sập cả sân bóng]
Một lần nữa, fan lại la hét ầm ĩ xung quanh sân bóng, lần này còn lớn hơn các lần hồi nãy. Trong khi Duy Nhân đang huýt sáo trêu chọc cặp đôi...thì Thanh Lan..
"Đừng để ý tới tao...cứ tự nhiên"
Thì cô đang bịt miệng để khôg hét thành tiếng, mặt đỏ tưng bừng vì ngại dùm luôn ông anh
Còn với Tiêu Chiến...
..
Vâng, chú thỏ ấy giờ đã bị nướng chín vì sự xấu hổ bởi hành vi quá phận của Nhất Bác:)
Ảnh minh họa thôi:)), các bác tự tưởng tượng nhé, sức toi có nhiu đó:))
______________________________
Lân thứ hai trong ngày, các thành viên phòng trang điểm chính tham gia vào chương trình thực tế đã bóc trúng phần nấu ăn đang thực hành nấu ăn. Mái tóc nâu dài, óng mượt cùng với gò má ửng hồng vì độ nóng của bếp
"Uhmm...bơ phệt"
Tiêu Chiến nhìn thành phẩm của hai cô trò mình phụ trách mà gật đầu
"Anh sẽ để vào hộp kín không thoát hơi để chả được giòn hơn để các em có thể mang chúng về cho người nhà thưởng thức hoặc, nó chính là bữa tối của các em cũng được"
"Yesss! "
Hai cô nàng vui sướng ôm lấy nhau. Hôm qua họ làm việc rất chăm chỉ để tạo ra chúng. Tối qua, trước khi về nhà, họ đã ghé tạt qua siêu thị mua một bịch bánh tráng về để thực hành. Họ thực hành bằng cách cuốn bánh tráng với bất kì món mặn nào. Điều này trở này sự ám ảnh nhất thời với hai cô nàng vì chỉ cần nhìn thấy thứ gì hình tứ giác, tam giác, đa giác hay thậm chí là hình tròn, họ đều muốn gấp chúng lại thành từng cuộn. Hôm nay, hai người đã làm rất tốt. Thậm chí họ còn hoàn thành mọi việc xong trước bình thường vì thế mà các cô nàng túm tụm lại một góc bàn chuyện đời. Tuy nhiên, có một điều mà cả Thanh Lan và Thảo Chi đều không được tiết lộ đó chính là nội dung chi tiết của chương trình
"Chị hỏi em điều này được không Chi?"
Thanh Lan bắt đầu chủ đề mới khi thấy Tiêu Chiến tham gia vào cuộc trò chuyện
"Ở nhà, Vương tổng là người như thế nào vậy?"
Mọi thứ về Vương tổng đều là điều mà các cô gái quan tâm nhiều nhất, đặc biệt là về đời sống cá nhân vì ngài ấy là một người cực ít nói, lạnh lùng, cục cằn và đặc biệt là luôn nghiêm túc với mọi việc. Thật khó để tin được rằng một cậu nhóc 23t-một độ tuổi mà tuổi trẻ còn rất là tươi mới, lẽ ra phải là một cậu nhóc đầy hoạt bát và vui vẻ, mà lại có tính tình như thế được nhưng thực tế là như vậy. Vì thế nhân lúc em gái Vương tổng đang ở đây, Thanh Lan quyết tâm tìm được một vài thông tin
Thảo Chi cười trừ, cô thực sự không biết phải nhận xét như thế nào về anh trai mình cả
" Thì cũng y chang chị tiếp xúc ở công ty thôi, ảnh rất kiệm lời và nghiêm khắc"
" Thật vậy sao? Ngay cả khi ở cùng với mọi người trong nhà? Bác nghĩ thằng nhóc phải là người dịu dàng và quan tâm tới các em mình chứ"
Bác đầu bếp trưởng ngạc nhiên hỏi
Tiêu Chiến cũng vậy. Bình thường ở cạnh anh, Nhất Bác bao giờ cũng hành xử cực kì dễ thương và luôn đối xử tốt với anh. Hơn thế nữa, ẻm còn rất thích làm nũng với anh (bởi ta nói: Nếu bạn muốn được Vương Nhất Bác quan tâm chăm soc và làm nũng, chỉ có hai điều thôi. Thứ nhất , bạn phải là Tiêu Chiến. Thứ hai: nếu bạn không phải là Tiêu Chiến thì xin xem là điều thứ nhất =,=)
"(cười), có lẽ do tụi cháu bị chia cắt từ khi còn nhỏ và khi quay về sống với nhau, anh ấy đóng vai trò như một người ba của tụi cháu, tụi cháu rất kính trọng anh ấy. Nhưng cháu gần gũi với anh Kiên hơn là anh Bác"
Khuôn mặt Thảo Chi thoáng chút buồn
" Bọn em thường gặp nhau buổi sáng tại bàn ăn nhưng...dạo gần nay ảnh không ăn ở nhà nữa. Dường như công ty có việc gấp nên anh ấy chỉ xuống chào rồi đi"
Tiêu Chiến dùng tay bấu chặt lấy hộp đồ ăn, cặp mày nhíu lại, anh cảm thấy lo lắng
Vì mình? Mình đang chia rẽ tình cảm anh em họ
" Xin chào...mọi việc sao rồi? Mọi người chuẩn bị xong cả chứ?"
Cánh cửa phòng bếp bật mở, một gã đẹp "chai" bước vào khu bếp, phô diễn sự quyến rũ của mình ra cho tất cả các cô gái có mặt ở đây (thằng này bị bệnh thần kinh đúng không??????) Đường Nhất tới cạnh bên Tiêu Chiến, lấy một viên chả giò bỏ vào miệng
"Oh, wow. Mùi vị thật tuyệt, là cậu làm nó phải không, Tiêu Chiến?"
" Chúng tôi giúp họ chuẩn bị nguyên liệu, hai cô gái này mới là người làm ra chúng"
Bác đầu bếp trưởng đáp lại với nụ cười (mỉa mai)
"Oh...vậy sao? Thế thì phần thi này, chúng ta sẽ được hạng nhất. Tôi cảm nhận được điều đó, đúng chứ?"
Đường Nhất cố bắt chuyện với Tiêu Chiến lần nữa, nhưng lần này, anh chỉ cười trừ
"Tất nhiên, chúng ta sẽ thắng rồi vì chúng ta có Thanh Lan và Thảo Chi"
"Nếu như chương trình cho phép, tôi có thể mời cậu lên làm khách mời của chường trình được không?"
Đôi mắt màu lam biểu hiện rõ ràng điều anh ta muốn. Đường Nhất không giấu giếm điều gì, ai cũng biết hắn là bi. Hắn ăn được cả nam lẫn nữ và hiện giờ mục tiêu chinh phục của hắn là Tiêu Chiến
" Ha ha ha. Thật cảm ơn nhưng rất tiếc là không. Tôi không muốn tham gia, tôi chỉ thích công việc đằng sau hậu trường"
Tiêu Chiến từ chối rất thẳng thừng, nhưng Đường Nhất không vì thế mà bỏ cuộc, hắn ta tiếp tục
"Như là việc đi giao đồ ăn?"
Đường Nhất thò tay vào túi quần, lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút, rồi hắn giơ cao điện thoại lên cho tất cả mọi người nhìn xem một bức ảnh
" Tôi có thể cùng cậu tạo ra một khoảnh khắc tuyệt vời như thế này không? "
(nỗi lòng của Vương Nhất Bác: rồi anh muốn ăn motor hay ván trượt hay ăn trực tiếp bằng tay ạ? Nhất Bác đây không ngại)
Tiêu Chiến mở to mắt ra nhìn, người trong bức hình là anh đang đút viên chả giò...hay chính xác hơn...là Nhất Bác cầm lấy tay anh đưa viên chả giò vào miệng. Bức ảnh cực kì rõ nét với chế độ... HD
Họ chụp chuyên nghiệp như vậy sao? Sao họ có thể cầm vững máy ảnh mà chụp được thế?
(anh vào trúng trọng tâm được không ạ?????)
Nó chắc hẳn đã được lan truyền rộng rãi trên insta và trang facebook. Dựa vào lượng bình luận, lượng like hay những trạng thái khác, thậm chí là lượng chia sẻ, nó cao vãi chưởng
"Cậu có vẻ thân thiết với Vương tổng quá nhỉ?"
Đường Nhất cười châm chọc
"Anh ấy đút cho cả Gia Huy và Trần giám nữa mà! Đều do họ yêu cầu, anh ấy cũng chả tự động"
Thanh Lan cãi lại Đường Nhất vì trông khuôn mặt của Tiêu Chiến lúc này dường như không còn chút huyết sắc mặc dù đã cố tỏ ra bình thường. Nếu là mọi khi, như những người bạn trêu đùa anh, cô nàng sẽ hú theo, nhưng lần này là quá rồi. Tiêu Chiến là một trong những người kiềm chế trạng thái cảm xúc rất tốt nên khi có một chút biểu hiện thôi, chứng tỏ là đã quá với anh rồi. Cô không ngại đối đầu với nhân vật tầm cỡ nếu như nhân vật ấy làm anh bị tổn thương
"Ồ wow, dịch vụ đút đồ ăn. Tôi cũng muốn một cái, được chứ? Bao nhiều tiền, tôi có thể trả"
Đường Nhất nhìn sang dĩa chả giò trên bàn
"Nào?"
Tình huống này quả thực rất kì cục và làm cho mọi người cảm thấy cực kì khó chịu. Vì vậy, bác Di(tên bác đầu bếp trưởng nha, tui quên="))] quyết định lấy nĩa, gắp một viên chả giò, tống thẳng vào mồm của hắn rồi cười gằn lại
"Sao? Ngon chứ??! "
"..."
Không ai nói gì cả, Tiêu Chiến mém nữa sặc vì nhịn cười khi thấy thái độ kinh ngạc của Đường Nhất trước những gì xảy ra vừa rồi và gật đầu với bác Di tỏ vẻ cảm ơn
"Hoàn hảo"
Tiêu Chiến thở phào, anh nói trước mặt hắn
"Tôi đã nói là tôi không có hững thú và tôi xin khẳng định lại điều đấy một lần nữa! "
"Cậu có thể mang chúng về từ từ thưởng thức"
Tiêu Chiến đáp lại Đường Nhất bằng nụ cười lạnh lùng, rõ ràng anh rất rất muốn tống cổ hắn khỏi nơi đây. Hắn nhún vai cười với anh. Hắn ta không còn lựa chọn nào khác ngoài trừ rút lui. Đường Nhất chào mấy cô gái, chụp vài tấm tự sướng cùng với fan và cầm hộp chả giò rời đi
"Whhhoooahh, chuyện quái gì đang diễn ra vậy? "
Bác Di thảng thốt kêu lên
"Có biết bao nam thanh nữ tú ở đây mà anh ta chỉ tấn công mỗi Tiêu Chiến. Từ khi nào mà nhóc trở nên nổi tiếng đến như vậy?"
"Bác nói gì thế? Cháu không nổi tiếng hay gì cả"
Tiêu Chiến ngượng ngùng chối cãi
(Anh chả nổi tiếng đâu ạ. Chỉ cần hỏi từ đầu công ty tới cuối công ty, có ai mà không biết đến anh??)
"Tất nhiên rồi, mày chả muốn trở nên nổi tiếng đâu. Vì mày chỉ muốn trở thành người duy nhất trong lòng người nào đó thôi...Ouch"
Thanh Lan trêu Tiêu Chiến nhưng anh đã kịp thời dùng tay búng lên trán cô nàng để ngăn lại. Trong khi Thanh Lan và Tiêu Chiến đang trêu đùa nhau khiến mọi người cười nói vui vẻ, bầu không khí cũng tươi vui lên hẳn. Thảo Chi lẳng lặng ngồi ở góc phòng chăm chú nhìn bức hình trên facebook. Rõ ràng anh trai cô đang mỉm cười dịu dàng với Tiêu Chiến, khuôn mặt hạnh phúc ngay cả đứa em gái ruột cũng chưa từng chứng kiến lần nào kể từ khi anh trai cô về sống cùng với gia đình
Rút cuộc Tiêu Chiến là gì của anh?
( Nhất Bác: là người anh yêu, là ngoại lệ, là định mệnh của đời anh nga~)
_Lan_
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!