Cổ tay mềm mại mảnh khảnh của Thương Từ Chi chợt cứng đờ, toàn thân khoác áo choàng không tay cũng cứng lại, tựa như một con mèo con đang cảm nhận được nguy hiểm.
Tất cả các giác quan đều được phóng đại.
Thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng hô hấp đang áp dần tới phía sau lưng.
Nó tựa như lưỡi dao sắc bén treo lơ lửng, giày vò người khác, không biết khi nào nó sẽ —— xoẹt cho phát.
Thương Từ Chi xoay người chậm chạp hệt như một bộ phim quay chậm.
Đập vào mắt là hình ảnh người đàn ông đang ung dung thong thả cởi cúc cổ áo sơ mi.
Ngón tay thon dài sạch sẽ nới lỏng chiếc cà vạt gọn gàng, sau đó lần lượt cởi hai chiếc cúc áo.
Màu sắc không cầu kỳ càng tăng thêm vẻ lịch sự nhã nhặn.
Tiếp đến, anh lại tháo chiếc đồng hồ khá điệu thấp trên cổ tay xuống, thả vào trong hộp đựng đồ.
Thương Từ Chi chăm chăm nhìn chuỗi động tác của người đàn ông, dự cảm thấy điều bất thường.
Tấm lưng gầy dán chặt lên cửa xe, cố tỏ ra là mình ổn rồi quấn chặt chiếc áo choàng nhỏ kín người: "Mục tổng à, giá trị con người của em giờ cao lắm đấy, với cả... Bán nghệ không bán thân đâu."
Ánh mắt Mục Tinh Lan bình tĩnh, nhìn cô mỉm cười: "Không cần em bán thân."
Thế cái anh này! Anh bày ra cái vẻ muốn xe - chấn kia là để làm gì! Diu muốn làm gì, hả!!!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thương Từ Chi tràn đầy ý cảnh giác, không tin lời của anh.
Dù sao thì tiên nữ ưu tú có nhan sắc tuyệt vời, vóc người hoàn mỹ như cô đây bị một người đàn ông khóa bên trong buồng xe, rất khó tưởng tượng rằng anh ta làm vậy không phải vì mơ ước thân thể cô mà.:))
Không thể nói việc nhốt trong xe chỉ là vì yêu mến tâm hồn của cô thôi đúng không?
Đương lúc Thương Từ Chi chửi thầm.
Anh lại di chuyển.
Không để cô kịp phản kháng.
Bỗng dưng người chợt nhẹ bẫng, Thương Từ Chi cảm giác được vòng eo thon nhỏ của mình bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt, không thể nhúc nhích.
Giây sau, cô thuận thế nằm sấp trên đầu gối của người đàn ông trong tư thế: đầu hướng xuống dưới.
Mềm mại đụng phải đầu gối cứng rắn của anh, Thương Từ Chi kêu lên đau đớn.
Đau chết luôn ý!
Cơ thể cô vẫn còn đang phát triển đấy!
Tay cô buông lỏng theo bản năng, khăn choàng trên làn da trơn nhẵn cũng rơi tuột xuống ghế xe, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn nà.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc đầm dài mỏng bằng tơ lụa.
Khi cô đè lên đầu gối của người đàn ông, váy đầm dài tựa như chẳng có chút tác dụng che đậy nào, dáng người yểu điệu mảnh mai của người phụ nữ cũng không tài nào che giấu.
Đối mặt với một vưu vật nhân gian như vậy, ánh mắt người đàn ông tuấn mỹ trầm lắng, đưa tay ra điều chỉnh lại tư thế cho cô.
Một tay đè lại cánh tay đang giãy giụa của cô, động tác vừa tự nhiên vừa trôi chảy, như thể đã làm vô số lần.
Anh giơ tay lên cao, giọng điệu nghiêm nghị thấu xương: "Chi Chi, nhớ lấy."
Thương Từ Chi lăn qua lăn lại trên đùi người đàn ông, y như con rùa đen nhỏ cố mãi không lật được mai.
Thình lình nghe thấy tiếng anh, cô sửng sốt chớp chớp mắt: "Nhớ cái gì cơ?"
Chưa để cô hỏi xong.
Một tiếng bốp vang lên.
Khiến cả người cô hoàn toàn đóng băng.
"Cái đệt! Anh..."
Thương Từ Chi cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi, cô sống hai mươi mốt năm trời, cái tên đàn ông chó má này lại còn đánh vào mông cô như đánh con nít.
"Chửi thề đấy à?"
Đánh thêm một phát.
Thương Từ Chi tức đến nổ phổi.
Bạn đang đọc bộ truyện Em Muốn Anh tại truyen35.shop
Người đàn ông đã sớm đoán được động tác của cô, lại thêm cái nữa.
"Nhớ kỹ chưa?"
...
Sau ba cái đánh.
Mái tóc dài rối bù của Thương Từ Chi rủ xuống chiếc quần tây của người đàn ông, rối tung như kẻ điên, nữ minh tinh ưu nhã mê người, cao quý lạnh lùng không duy trì được nữa, lúc này chỉ còn vẻ sống không có gì luyến tiếc chịu ăn đánh.
Mục Tinh Lan đã khống chế sức lực, điều kiện tiên quyết ở đây là không để cô bị thương, cho cô nàng một bài học.
Cho nên sau khi Mục Tinh Lan buông tay ra, anh lại bình thản cài cúc áo, cuối cùng đeo đồng hồ lên, thoáng chốc đã lấy lại dáng vẻ phong độ nhàn nhã của quý công tử.
Cứ làm như thể chưa có chuyện gì xảy ra, môi mỏng tủm tỉm cười nhìn cô gái bên cạnh đang tức giận nhưng không làm được gì: "Bây giờ ngoan ngoãn nói chuyện với anh được chưa?"
Thương Từ Chi đang gắng sức kéo cửa xe, tựa như trút hết giận dữ đối với Mục Tinh Lan chợt quay đầu lại trợn mắt nhìn anh.
Đáng nói là, đây là chuyện mà một quân tử đứng đắn khiêm tốn trong lời đồn có thể làm ra ấy hả?
Trước một nữ minh tinh phong tình vạn chủng như cô đây, Mục Tinh Lan lại dám khóa cửa chỉ vì để đánh cái mông của cô!!
"Nói đi!"
Mục Tinh Lan phớt lờ vẻ không vừa lòng của cô: "Nếu em không có ý kiến gì với cuộc hôn nhân của chúng ta, cũng như đối với anh, vậy thì kể từ hôm nay em trở về biệt thự Hoàn Sơn ở đi."
Đôi môi Thương Từ Chi mím chặt.
Trở về để sớm chiều chung đụng, mắt to trừng mắt nhỏ với anh ý hả, cô đây không cần. Khổ lắm mới khiến bản thân thôi nhớ nhung tên đàn ông chó má này, Thương Từ Chi tuyệt không cho phép bản thân mình tro tàn lại cháy [1] với anh
[1] tro tàn lại cháy: ý chỉ sự việc đã lụn bại giờ sống lại, thường mang nghĩa xấu.
Nhìn thoáng qua cửa xe bị khóa, Thương Từ Chi hiếm thấy biết xem xét thời thế một lần, không cứng đối cứng với anh nữa, nói thật nhanh: "Vài ngày nữa em về, tối nay em phải qua chung cư, rạng sáng năm giờ ngày mai em có chuyến bay, phải đi chụp quảng cáo, giờ về biệt thự Hoàn Sơn không tiện
Mục Tinh Lan hiểu Thương Từ Chi nên đương nhiên sẽ không bắt ép cô.
Nghe theo sự nhượng bộ của cô.
Liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: "Được rồi."
Bây giờ là mười hai giờ khuya, giờ đưa cô nàng về chắc còn có thể nghỉ ngơi được một lúc.
Thương Từ Chi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ nó chứ, sớm biết Mục Tinh Lan giờ đáng sợ thế này, cô đã cách xa anh từ lâu rồi.
Ai mà ngờ được Mục Tinh Lan lại đến tận đây đâu.
Từ khi cô bắt đầu dậy thì, Mục Tinh Lan cố tránh việc tiếp xúc thân thể với cô, mấy cái chuyện như đánh đòn này, trừ cái lần năm mười tám tuổi làm anh giận ấy thì đây là lần thứ hai bị đánh sau khi lớn.
Mười phút sau, tài xế và Tần Hữu lại lên xe.
Tần Hữu trộm nhìn sếp nhà mình, trong mắt ánh lên vẻ bàng hoàng khiếp sợ.
Vãi, mười phút thật đấy à?!
Vừa hay Thương Từ Chi bắt gặp, cố ý nói: "Nhìn gì, chưa thấy qua nhanh như vậy... [2]"
[2] Cấu trúc ngữ pháp khác nước mình nên cụm 'nhanh như vậy' được chuyển lên đầu, và mình giữ nguyên câu đó.
Chưa để cô kịp nói xong...
Đã chịu sức càn quét đến từ ánh mắt cảnh cáo của Mục Tinh Lan.
Thương Từ Chi nhỏ giọng làu bàu: "Ok thôi ~"
Ai thèm nói chứ.
Xe phóng thẳng một đường, cuối cùng dừng lại trước một chung cư cao cấp giữa lòng thành phố.
Nhìn vẻ mặt không chút thay đổi, tâm tình ổn định của người đàn ông, hàng lông mi của Thương Từ Chi khẽ run lên, cảm thấy nếu mình cứ đi như vậy, há chẳng phải là thua trắng ư.
Cửa xe mở ra.
Thương Từ Chi xuống xe trước, rốt cuộc vẫn không nuốt trôi được cục tức này [3], đột nhiên cúi thấp người, nói nhỏ vào tai người đàn ông: "Xúc cảm của em thế nào?"
[3] 口恶气: miệng ác khí: Khi ai đó làm bạn tức giận, sau đó bạn làm điều gì đó khiến họ cảm thấy không vui, tồi tệ,... và bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!