Hải Đại Phú xông vào văn phòng hòng dạy dỗ Trần Thiên Hạo một phen.
Bỗng nhiên điện thoại của hắn ta đổ chuông.
Hải Đại Phú thoáng nhìn, không ngờ là cuộc gọi từ phó thống lĩnh Tưởng Đại Vi.
Hắn ta bắt máy, chưa kịp nói gì.
Thì Tưởng Đại Vi ở đầu dây bên kia đã dùng hết sức bình sinh.
Giận dữ gầm lên như thét ra lửa.
"Mẹ kiếp Hải Đại Phú, ông biết cậu đến ngân hàng Đế Phong rồi, cút ra ngoài ngay cho ông!" "Nhưng có người gây chuyện ở ngân hàng mà phó thống lĩnh, giám đốc bị bắt đi rồi!" "Mẹ kiếp, không hiểu ông nói gì à? Cút nhanh!" "Nhớ, không được chọc giận bất kì ai.
Phải nhớ đấy!" Hải Đại Phú bàng hoàng cúp điện thoại.
Hắn ta biết trong ngân hàng có gắn camera kết nối với phòng giám sát ở trụ sở chính.
Chắc chắn Tưởng Đại Vi biết chuyện vừa xảy ra.
Vậy mà sếp lại sốt sắng lệnh cho mình rời khỏi đây.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì? Thế lực đứng sau hắn mạnh đến nhường nào? "Rút lui!" Giám đốc chỉ biết trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra.
Hải Đại Phú hối hả cho tất cả cấp dưới của mình rút quân.
"Cái gì, chuyện gì đang diễn ra thế?" "Sao không bắt cậu ta chứ!" Giám đốc mặt như đưa đám.
Ông ta đành tiếp tục công việc của mình trong bất mãn.
Một giờ sau.
Tất cả giao dịch đã được hoàn thành, các cựu quân nhân hết lời cảm ơn Trần Thiên Hạo.
Một bộ phận còn quyết định ở lại đồng cam cộng khổ với anh.
Trần Thiên Hạo chỉ ôn hòa cười.
"Cháu còn có chuyện phải xử lý nên không có thời gian ở lại tiếp các bác".
"Để khi khác nhé, rảnh rỗi rồi cháu mời các bác một bữa".
Anh cười tạm biệt với các cụ.
Chờ họ đi hết, Trần Thiên Hạo ném giám đốc ra khỏi văn phòng rồi ngồi trên ghế.
Ngân hàng Đế Phong là tấm gương đi đầu cho những nơi khác noi theo.
Họ mở hết toàn bộ hai mươi quầy giao dịch trong đại sảnh dành cho khách VIP của ngân hàng để phục vụ cho binh sĩ.
Nếu không gấp thì doanh nhân và minh tinh sẽ không được ưu tiên phục vụ.
Họ đều phải xếp hàng và tuân theo quy trình thông thường.
Đồng thời, quân đội Đông Hoang còn ra lời kêu gọi.
Lên kế hoạch xây dựng nhà chiến thần tại Nam Thành.
Nhằm thu nhận những người lính đứng tuổi có cuộc sống nghèo khổ, khó khăn.
Tổ chức nơi này thành địa điểm nghỉ hưu cho họ.
Các cơ quan, gia đình giàu có phải cấp đất để kế hoạch xây nhà chiến thần được tiến hành.
Dĩ nhiên là trên tinh thần thiện nguyện.
Vì cho đi nhưng không nhận lại được gì.
Sau khi nhận thông báo, phần lớn các gia đình đều im lặng.
Đây là minh chứng cho câu nói “tư bản chỉ nhắm đến lợi ích”.
Tại bệnh viện trung ương thành phố.
Tiền Cẩm Lâm nằm trên giường, gương mặt xanh xao.
Y tá đặt kim để truyền dịch nhưng cô ta hơi kháng cự, rút tay về.
"Tôi sợ kim, cho tôi ăn được không?” Y tá lắc đầu.
"Tình trạng lúc này của cô phải truyền dịch thôi, không thì rất khó hồi phục".
"Không được, tôi sợ lắm".
Khuôn mặt Tiền Cẩm Lâm trắng bệch, ánh mắt đầy bất an.
Y tá gọi với ra cửa ở đối diện.
"Người thân bệnh nhân ơi, bệnh nhân không phối hợp chữa trị, anh vào khuyên cô ấy nhé".
Cô ấy vừa dứt lời thì Trần Thiên Hạo đi vào.
Tiền Cẩm Lâm thấy anh, mắt đỏ hoe như muốn phun lửa.
"Bảo anh ta ra ngoài đi!" Y tá không nhịn được cười tủm tỉm.
"Hai người cãi nhau thì về nhà giải quyết, nơi này là bệnh viện, anh chị đừng làm ảnh hưởng người khác nhé".
"Cô y tá này nói chuyện kiểu gì thế hả, ai anh chị với anh ta?" Tiền Cẩm Lâm bị nói vậy thì đỏ mặt, quay đầu đi.
Hành động ngầu vô đối của Trần Thiên Hạo ở ngân hàng bỗng nhiên hiện về trong đầu cô ta.
Tinh thần bất khuất vĩnh viễn tồn tại! Câu nói ấy tựa dấu ấn của ngọn lửa nhiệt huyết khắc sâu trong lòng cô ta.
Trần Thiên Hạo khẽ nhíu mày.
Anh lại gần giường nhìn Tiền Cẩm Lâm.
"Cô ấy không chịu phối hợp sao?"
“Vâng, nãy cô ấy giãy lắm", y tá đáp.
Trần Thiên Hạo nhoài thân hình cao lớn đến trước mặt Tiền Cẩm Lâm, tay trái đè ngực cô ta xuống, tay phải thì nắm chặt hai cổ tay cô ta.
Tiền Cẩm Lâm vùng vẫy, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, mái tóc đen xõa dài hơi rối giống như khổng tước xòe cánh làm nền cho gương mặt tuyệt đẹp như bước ra từ tranh vẽ kia.