Trong một phòng karaoke nào đó gần
Trung học số Bảy, Vương Lộ An dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, không nhịn được cầm micro lên gào, "Mẹ nó ông vẫn chưa ăn được sườn xào chua ngọt
nữa!"
Chương Nhàn Tịnh đang gọi trái cây, nghe vậy đạp một phát
lên bắp chân cậu ta: "Giật cả mình, cậu có bị gì không, chẳng phải vừa
nãy mới gọi cho cậu một phần trong quán à?"
"Sao mà giống nhau được? ! Cái tôi muốn ăn là hương vị của nhà! Hương vị của trường! Hương vị của dì ở căn tin cơ!"
Tả Khoan: "Làm sao, dì căn tin là mẹ cậu à?"
Vương Lộ An: "Cậu biến đi."
Bị Hồ Bàng đuổi khỏi trường, mấy người bàn bạc hiếm khi tụ họp một lần, hay là cùng ăn bữa cơm, rồi tìm chỗ nào đó chơi.
Dù sao tối nay cũng không có việc gì, Dụ Phồn với Trần Cảnh Thâm đồng ý.
Bây giờ Dụ Phồn đang gác một chân lên bàn, không thể tính là một dáng ngồi lịch sự. Nhưng mà đến đây, mọi người đều ngồi vậy cả.
Cậu gần như dựa hẳn lên người Trần Cảnh Thâm, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm video ca nhạc trên màn hình, trong đầu vẫn còn bóng dáng Trung học số Bảy Nam Thành, Trang Phóng Cầm và Hồ Bàng. Cánh tay bị ai chạm lên, Trần Cảnh
Thâm đưa cốc nước gì đó tới.
Dụ Phồn không để ý nhận lấy nhấp một hớp, sau đó dừng lại: "Trần Cảnh Thâm, cậu đưa nước ấm cho tôi ở đây hả? ?"
"Tối hôm qua cậu mới đau dạ dày." Trần Cảnh Thâm nói.
Dụ Phồn không cãi được, dạo này cậu ăn ba bữa một ngày đúng giờ dưới ánh
nhìn giám thị của Trần Cảnh Thâm, bệnh dạ dày đã bớt đi rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn phát tác một cơn nho nhỏ, rõ ràng cậu nhịn rất giỏi,
nhưng lần nào Trần Cảnh Thâm cũng phát hiện ra.
Sau đó sẽ được
Trần Cảnh Thâm ôm rồi dùng tay che bụng rất lâu, che ra lửa Trần Cảnh
Thâm cũng không chịu làm, chỉ dùng tay giảm bớt cho cậu. Hôm sau lại còn chỉ được ăn cháo___
Dòng suy nghĩ bị câu "Tả Khoan kia sao cậu
lại xóa bài hát của ông đi" của Vương Lộ An cắt ngang, Dụ Phồn chợt hoàn hồn, chỉ thiếu điều cho mình một cái tát, cậu đang nghĩ gì ở nơi công
cộng thế này....
"Đừng hát nữa, chơi một lát đi. Học bá à, còn
chơi xúc xắc không?" Tả Khoan lắc xúc xắc về hướng hai người, "Cho cậu
cơ hội báo thù sáu năm trước đây."
Trần Cảnh Thâm vẫn chưa nói gì, cổ đã được ôm lấy, ôm lại như người phụ nữ của mấy anh lớn ngoài kia.
Dụ Phồn lười biếng ló đầu ra nói: "Không chơi, cậu chơi với Vương Lộ An
đi."
Tả Khoan: "Tôi với cậu ta chơi thì có gì vui? Không đúng, hai cậu không chơi gì cả, rượu cũng không uống, vậy chúng ta tới đây làm
gì, nghe Chương Nhàn Tịnh hát hả?"
"Người khác muốn nghe tôi hát
phải quẹt quà đấy, cho cậu thể diện cậu đừng có mà không cần!" Chương
Nhàn Tịnh nói, "Với lại, cậu không biết gọi mấy người biết uống rượu tới chơi à?"
"Tôi muốn chứ, mà chẳng phải...." Tả Khoan nói xong, liếc nhìn hai người trên ghế sô pha đang dựa vào nhau.
Mẹ nó đúng là kỳ lạ. Lúc còn đi học cậu ta thấy hai người này rất cô độc,
tính cách cũng kiêu căng không thích để ý đến người khác, sao yêu đương
rồi lại dính ngấy vầy chứ, ngồi chung rồi cũng phải dán chặt vào nhau
nữa? ?
"Nhìn tôi làm gì?" Dụ Phồn nâng mắt, "Tôi không ý kiến gì, cậu muốn gọi thì gọi."
"Thật á?" Vương Lộ An đã chán ngắc nãy giờ tức thì sống lại, lại nhìn sang Trần Cảnh Thâm.
"Tôi cũng không ý kiến." Trần Cảnh Thâm nói.
Vừa dứt lời, hai người Tả Khoan với Vương Lộ An lập tức gọi điện vẫy người.
Hai người cậu ta vẫn còn giữ liên lạc với mấy người quen biết năm cấp ba,
thỉnh thoảng cũng hẹn ra ngoài ăn cơm giải trí, chỉ là dạo này đang cuối năm, mọi người ai cũng bận, tính ra cũng một thời gian dài rồi không
gặp.
Người đầu tiên đến là Chu Húc, cậu ta cạo đầu đinh mát mẻ,
cười lên còn tỏa nắng hơn cả trước đây. Trông thấy Dụ Phồn với Trần Cảnh Thâm, nụ cười còn chưa kịp thu, cậu ta đã há luôn miệng thốt lên: "Ôi
đệch!"
Người thứ hai là Ngô Tư. Cậu ta phong trần mệt mỏi đẩy cửa
vào: "Ôi chà hâm mộ mấy cậu ghê, hôm nay tôi vẫn còn tăng ca, vừa đi
thẳng từ công ty đến, ông chủ của tôi đúng là không phải con người....Ơ? Học bá cũng tới____Ôi đệch Dụ Phồn?"
Sau đó là lớp trưởng Cao
Thạch. Cậu ta bình tĩnh, ngồi xuống nói chuyện vài câu, vừa nghiêng đầu
chạm mắt với Dụ Phồn, Cao Thạch run tay, thốt lên "Ôi đệch", rượu trong
ly sánh mất một nửa ra ngoài, sau đó bị Vương Lộ An nhắc nhở "Đừng trốn
rượu" rót đầy lại....
Lần lượt có thêm mấy gương mặt quen thuộc
đến, là mấy người hồi trước thường cùng nhau trốn học. Trông thấy hai
người không ai là không hết hồn bật ra câu "Ôi đệch", rõ ràng mọi người
đã ra xã hội lâu vậy rồi cũng chưa từng lớn giọng chửi thề thế này bao
giờ.
....
Chỉ có một người duy nhất phản ứng bình thường, là người phụ nữ bước vào cuối cùng. Cô mặc áo khoác màu xám tro, bên trong là áo len cao cổ màu đen, cực kì có khí phái của luật sư, trên gương
mặt xinh đẹp mang vẻ hào hùng.
Sau khi bỏ mắt kính xuống thì thay
đổi nhiều quá, mãi đến khi cô ngồi xuống cạnh Chương Nhàn Tịnh, Dụ Phồn
mới nhận ra, cô là bạn cùng bàn thường ngày nói chuyện lí nhí của Chương Nhàn Tịnh, Kha Đình.
Chỉ qua nửa tiếng, phòng karaoke vốn vắng
lặng đã đầy ắp người, có cả hai người không ngồi xuống được đang đứng
cạnh bàn khom lưng chơi xúc xắc với mọi người, tiếng cười mắng vang lên
không ngừng, lượn lờ trong sương khói.
Gian phòng mờ tối, cũng
không ai để ý đến Dụ Phồn với Trần Cảnh Thâm dựa sát vào nhau thế nào.
Ghế sô pha quá chật, Dụ Phồn lười biếng khoác tay lên vai Trần Cảnh Thâm ôm hắn, Trần Cảnh Thâm đắc ý vênh váo dựa trong cánh tay của bạn trai
mình, nghiêng đầu nói chuyện câu được câu chăng với Ngô Tư.
Phía
trước là Chương Nhàn Tịnh đang kéo Kha Đình hát 《Một người tựa mùa hạ
một người tựa mùa thu》*, Chương Nhàn Tịnh hát đầy tình cảm, đè giọng rất ngọt, Kha Đình lại hát rất lạnh nhạt, từ đầu đến cuối chỉ dùng đúng một cao độ.
*Như lệ cũ, bài hát đã được đính kèm bên trên
Dụ Phồn nhìn cả đám chơi xúc xắc, sau một lúc không nhìn nổi nữa. Cậu kéo áo Chu Húc: "Cậu say hả? Đến vậy rồi còn hô tiếp nữa?"
Chu Húc cười hô hố nói không say, ngửa đầu nốc một hơi rượu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!