TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Đợi Tôi Sau Giờ Học

Chương 33: Bạn nhỏ làm gì vậy?


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trần Cảnh Thâm dồn lực lên tay, không nặng lắm.

Nơi bị quẹt qua hơi đau, song cũng không đến mức không chịu đựng được.

Người gần đây nhất đụng vào tóc Dụ Phồn giờ cứ đi qua trường cấp ba số bảy Nam Thanh là phải rẽ đường vòng.

Dụ Phồn hiếm khi kị gì lúc đánh nhau, nhưng cực kì ghét người khác động vào đầu mình. Đập gậy vào thì được, chạm thẳng tay vào thì không. Ai túm tóc cậu, cậu có thể xách cổ chính xác người đó ra từ trong đám đông, đánh trả lại còn nặng nề hơn nhiều.

Ấy thế mà giờ phút này, Dụ Phồn ngồi trên bãi cát, hơi hé miệng, hơi thở nhẹ bẫng, nhìn Trần Cảnh Thâm rất lâu không nhúc nhích.

Cậu kiệt sức, bị nắm tóc lên cũng không phản cảm, thậm chí còn kì quặc hơn, cảm thấy muốn thả lỏng người dồn hết sức lên bàn tay kia ——

Cho đến khi có thứ gì đó dán lên môi.

Dụ Phồn sực tỉnh, chậm chạp nhận ra đáng lẽ giờ phút này mình phải hất văng tay người kia ra rồi bẻ gãy mới đúng.

Cái gì mà không dạy ngoan được?

Mẹ nó, ai muốn ngoan?

Lực tay đang giữ lấy tóc cậu bỗng rời đi, những suy nghĩ rối tung trong đầu lập tức ngừng lại.

Trần Cảnh Thâm đan năm ngón tay vào trong tóc cậu, xoa nhẹ rồi rút ra.

Cặp sách bị quăng ra đất, dưới đáy dính rất nhiều cát. Trần Cảnh Thâm thờ ơ vò phần giấy thừa của miếng urgo thành một cục, nghiêng đầu nhét vào trong túi lưới cặp sách.

Dụ Phồn nhìn chằm chằm vết máu vừa mới dính lên ngón tay hắn, tự nhiên lại lười chẳng buồn mắng.

Vì vậy, cậu thả lỏng người, dựa người ra sau tường.

"Làm gì mà mang cả urgo theo nữa, nhát đến thế cơ à?" Cậu lười biếng xoi mói.

Tại ai cứ bị thương suốt ngày?

Trần Cảnh Thâm liếc cậu một cái rồi nhanh chóng đánh mắt đi, không nói gì.

Thái độ gì thế này.

Dụ Phồn khều chân qua chọc chọc vào giày Trần Cảnh Thâm, đang định nói chuyện, trong đầu bất chợt lóe lên một vấn đề.

Mấy giờ rồi?

Cậu vội vàng lấy điện thoại ra, trên màn hình có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, vì trước tắt âm thanh điện thoại để thi nên cậu không nghe được tiếng thông báo.

15:27.

Cậu nhanh chóng nhắn câu "Tao không việc gì" vào nhóm chat, sau đó túm lấy ống tay áo Trần Cảnh Thâm kéo đi.

"Gì thế?" Trần Cảnh Thâm hỏi.

"Cậu nói thử xem?" Dụ Phồn nói, "Về thi!"

"Cổng trường đóng rồi."

"Tôi có cách để vào." Dụ Phồn chống lên tường đứng dậy, quay đầu thấy người kia còn đang chỉnh lại cặp sách thì sốt ruột nhíu mày, "Đứng lên."

"Muộn quá mười lăm phút sẽ không được vào phòng thi."

Bạn đang đọc bộ truyện Đợi Tôi Sau Giờ Học tại truyen35.shop

"..."

Dụ Phồn lờ mờ nhớ lại, hình như có quy chế này thật.

Mí mắt giần giật, cậu lạnh lùng đứng đó bắt đầu suy nghĩ xem nên lừa giám thị ra bằng cách nào để Trần Cảnh Thâm lén chuồn vào phòng. Vào thì chẳng có gì khó, nhưng Trần Cảnh Thâm ngồi ngay bàn đầu rất dễ thấy, giáo viên quay về liếc mắt nhìn là phát hiện ngay.

Hay là trói giám thị lại...

Người bên cạnh đứng dậy xách cặp lên, Dụ Phồn vừa nghĩ vừa nhìn sang.

Áo sơ mi đồng phục của Trần Cảnh Thâm đã lấm bẩn từ lúc ở trong con hẻm tối, cổ áo xộc xệch, trên tay áo trái có một vệt xám rất dài.

Trần Cảnh Thâm đeo cặp sách lên vai, đang định nói gì đó thì người kia đã túm lấy cánh tay trái, ống tay áo bị vén lên một cách cục cằn.

Hắn cụp mắt, lúc này mới nhận ra tay trái mình có một vết bầm tím, trên cổ tay còn dính một đường máu, không biết là dấu móng tay tên côn đồ mất vệ sinh nào để lại.

Dụ Phồn nhìn chằm chằm vết thương của hắn hai giây, lại nhớ đến nhát gậy không giáng xuống mình khi trước, không kìm được tiếng "hừ" nhẹ.

Cậu túm cánh tay Trần Cảnh Thâm hòng kéo hắn đi.

Nhưng không kéo được.

Trần Cảnh Thâm đứng rất vững: "Đi đâu?"

"Bệnh viện." Dụ Phồn nói, "Tiêm uốn ván."

"Không nghiêm trọng đến mức đó đâu."

"Bảo cậu tiêm thì cứ tiêm đi." Dụ Phồn nhíu mày, "Tôi đưa tiền, cậu đưa thịt là được, bớt nói mấy lời thừa thãi."

Trần Cảnh Thâm vẫn đứng im, còn nói thêm: "Không đi, không muốn ngửi mùi thuốc sát trùng."

"Lần trước đưa tôi vào viện cậu có lắm chuyện thế đâu?"

Trần Cảnh Thâm cụp mi mắt, lạnh nhạt nhướng mày như đang hỏi "Cậu nói thử xem?"

Dụ Phồn: "..."

Dụ Phồn: "Thế thì cậu bịt mũi vào."

"Tôi còn bị dị ứng kim tiêm(*)."

(1)

Ngài có quý báu hơn được nữa không vậy?

Sự kiên nhẫn của Dụ Phồn có hạn, nếu là ngày thường cậu đã vứt hắn lại mặc xác rồi.

Cậu lạnh lùng im lặng đối diện Trần Cảnh Thâm giây lát, khẽ cắn môi hỏi: "Có dị ứng khu ổ chuột không?"



Xe taxi ngừng trước cổng khu dân cư cũ.

Trần Cảnh Thâm quét mắt một vòng, ô phố cũ nát, cột điện giăng mắc với nhau, tường ngoài tòa dân cư nham nhở, hai bên đường chật hẹp có người hàng rong đẩy xe bán trái cây.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đợi Tôi Sau Giờ Học, truyện Đợi Tôi Sau Giờ Học , đọc truyện Đợi Tôi Sau Giờ Học full , Đợi Tôi Sau Giờ Học full , Đợi Tôi Sau Giờ Học chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top