Việc Dụ Phồn không ngủ trong giờ suốt hai ngày liên tiếp khiến Trang Phóng Cầm cực kì hài lòng.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra mặc dù không ngủ, cậu cũng không hề nghe giảng.
Thêm một lần phát hiện ra cậu lấy sách giáo khoa văn ra trong tiết toán,
Trang Phóng Cầm không thể chịu nổi nữa, vừa tan tiết đã xách người kia
tới văn phòng.
"Tôi tưởng cậu không ngủ trong giờ nữa là vì bắt
đầu chăm chỉ học hành." Trang Phóng Cầm khoanh tay ngồi trên ghế, "Ra là toàn diễn cho tôi xem đúng không? Làm sao, sợ bị ban cán sự lớp ghi tên à? Tôi nhớ trước đây cậu có thèm để ý mấy chuyện này bao giờ đâu?"
Dụ Phồn buồn ngủ đến mức không bịa được gì, buột miệng nói: "Thì không phải tại cô ——"
Bắt người khác giám sát em ngủ trong giờ học.
Giám sát không xong còn phê bình người ta.
Lời vừa thốt ra, Dụ Phồn lại thấy cứ là lạ chỗ nào. Cậu mím môi, ngừng lại.
"Tôi? Tôi làm sao?" Trang Phóng Cầm khó hiểu.
Dụ Phồn lười biếng dựa vào bàn: "Không có gì ạ."
Trang Phóng Cầm càng tức hơn cái kiểu nói chuyện mập mờ lấp lửng này của cậu, cô vặn nắp bình giữ nhiệt trong tay, nói: "Cậu còn thụt lùi như vậy,
sau này tốt nghiệp rồi làm được cái trò trống gì? Với cái số điểm này
của cậu, có muốn vào trường nghề cũng phải đút thêm tiền có biết không?"
"Vâng."
Trang Phóng Cầm biết cậu nghe tai này ra tai kia, không kìm được ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn.
Vết thương trên mặt Dụ Phồn từ hồi khai giảng đã vơi hết, nhưng nếu quan
sát kĩ, thực ra giữa hai nốt ruồi trên mặt cậu vẫn còn để lại dấu vết
rất mờ.
Vì vậy, cái trừng mắt của cô lại dịu xuống.
Thành thật mà nói, so với điểm số, cô lo lắng cho trạng thái tâm lý của Dụ
Phồn hơn. Cô đã từng chứng kiến cảnh Dụ Phồn đánh nhau, rõ ràng gương
mặt bết máu, động tác và thái độ lại lạnh lẽo như không hề hay biết.
Cô từng nghi ngờ Dụ Phồn có khuynh hướng bạo lực.
Tất nhiên, vấn đề này liên quan đến gia đình cậu. Làm sao một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như thế còn tâm trí mà học hành.
"Thôi, tôi biết nói nữa cũng chẳng có ích gì." Trang Phóng Cầm đặt ly xuống,
tuyên bố, "Nếu kì thi giữa kì này cậu vẫn còn sa sút không chịu cầu tiến như thế, tôi sẽ đến nhà cậu hỏi chuyện một lần nữa."
Sắc mặt Dụ Phồn lập tức thay đổi, cậu nặng mặt: "Em đã nói rồi, cô đừng có tới nữa ——"
"Đợi khi nào cậu làm hiệu trưởng rồi hẵng ra lệnh cho tôi."
"..."
Dụ Phồn vô thức đứng thẳng người: "Cô có đến cũng chẳng ích gì, ông ta không quản nổi em đâu."
Trang Phóng Cầm không lung lay. Thật ra cô đã định đến nhà Dụ Phồn hỏi thăm
lần nữa từ lâu rồi, không hoàn toàn vì thành tích mà cô chỉ muốn nói
chuyện với bố cậu, cố gắng để ông ta quan tâm hơn đến việc giáo dục của
gia đình đối với con trẻ.
"Chuyện ấy thì đợi cậu thi xong nói
sau." Trang Phóng Cầm xua tay, không muốn lằng nhằng vấn đề này với cậu
thêm nữa, "Sắp vào tiết rồi, về lớp đi."
Lúc Dụ Phồn trở về phòng học, Vương Lộ An đang ngồi ở chỗ Chương Nhàn Tịnh nhờ Trần Cảnh Thâm
đánh dấu trọng tâm ôn thi cho cậu ta.
Sắc mặt nặng nề hơn khi đi rất nhiều. Đây quả là chuyện hiếm, trước đây mỗi lần đến văn phòng của Trang Phóng Cầm, Dụ Phồn toàn dửng dưng rời đi
rồi lại thờ ơ quay về.
"Không có gì." Dụ Phồn không nhận ra ánh mắt
dò xét của người bên cạnh, cậu đang bận nghĩ xem nên làm cách nào để
ngăn Trang Phóng Cầm gặp Dụ Khải Minh.
Suy nghĩ ngày càng trở nên cực đoan, ngay từ trong tiềm thức cậu đã luôn
cực lực ngăn cản không cho Dụ Khải Minh tiếp xúc với bất kì người quen
nào của mình.
"Học sinh giỏi, tôi phát hiện ra quyển Chim yếu bản nâng cao kia hữu ích lắm nhé. Bài thi Phóng Cầm phát khi nãy tôi hiểu
được hơn một nửa lận." Vương Lộ An hỏi, "Cậu nói xem lần này môn toán
của tôi có cơ hội lên 80 điểm không?"
"Tùy vào độ khó của đề." Trần Cảnh Thâm nói, "Nếu cậu có thể hiểu được mấy đề tôi đưa thì điểm sẽ không thấp lắm đâu."
Vương Lộ An cười tươi như hoa nở, ôm sách đứng dậy: "Được rồi, giờ tôi sẽ về
quyết chiến ba trăm hiệp với chúng nó... Dụ Phồn, mấy bữa nay tan học
tao không đến quán bida đâu."
Dụ Phồn không để ý đến cậu ta.
Khi nãy tâm trạng quá tệ, giờ cậu mới chợt nhớ ra rằng cách đơn giản nhất
để ngăn Trang Phóng Cầm lại là đạt một con điểm tốt trong bài thi giữa
kì.
Chuông vào tiết reo vang, mọi người xung quanh lại quay về chỗ mình.
Hai tiết cuối chiều nay là tiết tự học, Dụ Phồn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tả Khoan.
[–: Có đáp án thi giữa kì không?]
[Tả Khoan: Đù... Không phải trước nay mày toàn khinh không thèm chép đáp án sao?]
[–: Lần này cần chép, có không?]
[Tả Khoan: Không, giáo viên lớp mày chưa nói à? Thi giữa kì lần này trường
sẽ sử dụng thiết bị gây nhiễu tín hiệu. Mày may mắn đấy, đây là lần đầu
tiên nhà trường chơi trò này.]
"..."
Dụ Phồn mặt lạnh như tiền ném điện thoại vào trong ngăn bàn, điện thoại đập vào áo khoác đồng phục.
Vì gặp sức nặng, áo khoác trĩu xuống, để lộ quyển sách bài tập đã nằm trong góc thật lâu chưa được giở ra lần nào.
Ánh mắt Dụ Phồn dừng lại trên hai chữ "Chim yếu", bỗng nhiên nhớ tới lời Vương Lộ An nói khi nãy.
Thứ này rất có ích?
Vương Lộ An còn làm được cả bản nâng cao, vậy thì bản thường hẳn là rất cơ bản...
Có khi cậu đọc lại hiểu.
Nhưng đây là sách Trần Cảnh Thâm mua, nếu bị cậu ta bắt gặp mình đang dùng chẳng phải sẽ nhục lắm sao?
Nghĩ vậy, Dụ Phồn lén liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm cúi đầu giải đề, ngòi bút đưa trên trang giấy nháp. Lúc nào
làm bài hắn cũng trưng ra cái bản mặt liệt đó, thỉnh thoảng lại hơi nhíu mày, tỏ ra tách biệt một mình một cõi.
Ngày thường Chương Nhàn
Tịnh nhảy múa hát hò trước mặt Trần Cảnh Thâm cũng không có bất kì phản
ứng gì, mình chỉ lật một quyển sách bài tập, hắn càng không thể nào phát hiện ra.
Dụ Phồn liệu trước sự việc trong suy nghĩ.
Cảm nhận
được ánh mắt của người bên cạnh đã dời đi, ngòi bút của Trần Cảnh Thâm
ngừng lại, lặng lẽ liếc mắt qua mà không hề để lộ dấu vết.
Hắn nhìn bạn cùng bàn của mình chống cánh tay trái giữa hai bàn, động tác lồ lộ ra như đang cố chắn tầm nhìn của ai đó.
Tiếc là cánh tay gầy nhỏ quá, Trần Cảnh Thâm liếc mắt sang vẫn có thể loáng thoáng thấy được phần nào.
Bạn cùng bàn của hắn cứ như tên trộm, tay còn lại thò vào trong ngăn bàn lục lọi một thôi một hồi.
Quyển sách [Chim yếu cần bay trước] vàng óng ánh lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!