Hồ Bàng hài lòng. Thầy miễn cưỡng gật đầu, nhìn sang Vương Lộ An: "Em thì sao?"
Vương Lộ An lập tức lôi sạch sẽ toàn thân mình ra, nói dối không hề chớp mắt: "Chủ nhiệm ơi, em cai thuốc lâu rồi, bây giờ đến cả thuốc hút thế nào em cũng quên mất! Khói thuốc trong tấm hình này là Tả Khoan nhả ra hết đấy, không có tí liên quan gì đến em với Dụ Phồn đâu! Vừa nãy em ngồi trong đó còn bị ngạt hết cả thở! Cái cậu này đáng ghét thật luôn!"
Hồ Bàng: "...."
Tả Khoan: "."
Vương Lộ An thà chết không nhận, Hồ Bàng cũng không thể bắt người mà không có chứng cứ, dứt khoát từ bỏ.
Dặn dò vài câu xong bèn dẫn mấy người ban 8 tới văn phòng.
Trước khi đi, Tả Khoan nhân lúc Hồ Bàng quay người tặng cho Vương Lộ An một ngón giữa thân thiện.
Tuy là trước đây đã bàn tính xong xuôi, nếu hút thuốc bị tóm được sẽ luân phiên gánh tội thay.
Nhưng mẹ nó có phải cậu hơi quá đáng quá rồi không.
Vương Lộ An đáp lại cậu ta một nụ hôn gió.
Chương Nhàn Tịnh cảm thán: "Vương Lộ An này, cậu ra chiêu nói dối sao mà mắt cũng không chớp lấy một cái luôn thế? Còn đẩy hết mọi chuyện lên người người khác, cậu có phải đàn ông (nam nhân) không đấy."
"Xin lỗi nhiều, tôi là bé trai (nam hài). Với lại trước đây bọn tôi đã hẹn sẵn với Tả Khoan rồi, cậu không hiểu đâu."
Vương Lộ An nói xong, dời ánh mắt về phía bàn học của Dụ Phồn.
Sắc mặt Dụ Phồn tối sầm, vừa định tiêu hủy chứng cứ, Vương Lộ An đã đi trước cậu một bước, cầm một quyển trong số đó lên.
"Cái đệch, Dụ Phồn, cậu không trung thực mà." Vương Lộ An nói, "Cậu thế mà lén tôi học tập hả?"
Dụ Phồn: "Tôi học cái đếch."
"Vậy mấy cái này ở đâu ra?"
"Ban đêm nhặt được dưới đất." Dụ Phồn không biến sắc nói, "Cầm về đây."
Nhặt được sau đó mang đến trường rồi bỏ vào ngăn bàn? Chó cũng không tin.
Nhưng Vương Lộ An trông thấy vẻ mặt cậu, quyết định vẫn nên im miệng lại, đặt sách luyện tập trở về.
Giáo bá bị người khác phát hiện lén học tập đúng là một chuyện rất xấu hổ, cậu ta có thể hiểu cho anh em mình.
Dụ Phồn gom mấy thứ này vào chung với đống sách giáo khoa vừa lấy ra, cộc cằn nhét vào ngăn bàn.
"Ài, mẹ nó chứ." Vương Lộ An nhìn người đã đi xa, không nhịn được mắng, "Rốt cuộc là tên đầu đất nào tố cáo bọn mình thế."
Lúc này Dụ Phồn mới nhớ thứ đó của mình còn đang ở chỗ Trần Cảnh Thâm.
Ngoài cửa vang lên tiếng của Cao Thạch: "Học bá ơi! Giáo viên Toán bảo cậu đến văn phòng!"
Bị Vương Lộ An lây nhiễm, kể từ hôm đại hội thể thao, ai gặp Trần Cảnh Thâm cũng gọi học bá ơi học bá à.
Dụ Phồn nghiêm mặt quay đầu qua, vừa định cầm thứ đó về. Bạn cùng bàn của cậu đã đẩy ghế đứng lên, ra ngoài đến văn phòng của giáo viên.
Dụ Phồn: "...."
Chương Nhàn Tịnh nói: "Chắc chắn là khói thuốc của mấy cậu bay ra, ảnh hưởng đến người khác chứ sao."
"Vậy cứ đến nói với bọn tôi là được rồi, lén đi tố cáo còn gì là đàn ông nữa!" Vương Lộ An ngẫm nghĩ, "Với lại lúc bọn tôi hút thuốc cũng thay phiên nhau trông chừng, khi đó ở phòng học kế bên đến cả một bóng người cũng không có, có thể ảnh hưởng ai được chứ....Cậu có nhìn tấm hình vừa rồi không? Đấy là đợi đến phiên Dụ Phồn đi mới chụp. Phải không Dụ Phồn?"
"Ừ."
Dụ Phồn buông hai tay xuống dưới bàn, không còn tí sức nào giơ điện thoại, hoàn toàn không nghe thấy người khác đang nói cái gì.
Cậu tiếp tục mở rắn săn mồi lần nữa, trong mấy giây vào game đó, cậu mở tay trái ra nhìn.
Lần trước tay bị dao cứa chảy máu cậu cũng không có cảm giác gì, vậy mà vừa rồi Trần Cảnh Thâm chỉ chạm nhẹ qua, bây giờ vẫn còn hơi tê dại.
Trên ngón tay người này mọc gai hả?
Không biết Trần Cảnh Thâm bị gọi đi làm cái gì, mãi đến khi chuông vào học reo mới quay lại.
Trần Cảnh Thâm vừa ngồi xuống, đã bị người nào đó dùng khuỷu tay huých mấy cái.
Dụ Phồn nói: "Đưa đồ của tôi đây."
Trần Cảnh Thâm đưa tay vào túi, lấy hộp thuốc ra cho cậu.
Lúc Dụ Phồn nhận hộp thuốc nhìn thoáng qua ngón tay anh, đừng nói gai, đến cả móng tay cũng là hình cung tròn gọn gàng sạch sẽ.
Sau giờ học, quán trà sữa lại bị đám nam sinh chiếm đầy.
Mặt mũi Tả Khoan đầy đen đủi, hung tợn nhìn chằm chằm từng bạn học đi qua, nhìn ai cũng thấy có vẻ là người tố giác.
"Mẹ nó chứ, để tôi bắt được ai là người tố cáo, tôi phải đánh nó đến mức mẹ nó cũng nhận không ra."
"Không đến nỗi đó." Bị sách luyện tập tra tấn cả ngày, cảm xúc của Vương Lộ An lại trở nên bình thản hơn nhiều, "Cũng không bị xử phạt, chỉ viết một cái kiểm điểm thôi."
"Cái tôi quan tâm là kiểm điểm à? Tôi là buồn nôn cái đứa tố cáo!" Tả Khoan mắng xong, vươn tay vào túi moi moi.
"Cậu còn dám hút ở đây?" Nhìn ra ý nghĩa của động tác cậu ta đang làm, Vương Lộ An nói, "Không sợ lại bị chụp gửi cho hổ béo hả?"
"Chụp đi, cứ chụp tự nhiên, tôi còn muốn nói đây, trong tin nhắn viết tên của mấy người chúng ta, tại sao chỉ chụp mỗi Dụ Phồn? Ông không xứng được lên hình hả?"
"...."
Tả Khoan sờ túi một hồi, sờ không thấy, mới nhớ thuốc lá của mình đã bị Hồ Bàng diệt sạch rồi.
"Dụ Phồn, cậu còn không?" Tả Khoan huých người bên cạnh, "Cho tôi một điếu."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!