"Ra ngoài." Dụ Phồn đè xuống suy nghĩ giết người diệt khẩu, "Đóng cửa lại, không gọi thì các cậu không được vào."
Chương Nhàn Tịnh lấy lại tinh thần: "Dụ Phồn, chẳng lẽ cậu muốn đánh cậu ấy hả?"
Vương Lộ An: "Sao thế được! Dụ Phồn đánh ai chưa bao giờ che miệng, cậu ấy thích nghe người khác gào mà."
Chương Nhàn Tịnh: "...."
Tả Khoan đứng ở sau cùng, ánh mắt nhìn lướt quanh hai người: "Hai cậu đang bàn luận gì hả?"
Vương Lộ An: "Có gì mà không thể để học bá ngồi hẳn hoi rồi bàn...."
Dụ Phồn: "Ra ngoài."
"Được thôi." Vương Lộ An lùi từng bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. Trước khi đóng còn nhắn nhủ một câu, "Cứ từ từ chơi, tôi trông chừng ngoài cửa cho cậu...."
Cửa đóng vào, trong lớp lại yên lặng lần nữa.
Ánh mắt Trần Cảnh Thâm khẽ di chuyển, nhìn về người trước mặt.
Vừa mới đỡ người lên lầu, trên người Dụ Phồn không còn lạnh nữa. Lòng bàn tay hơi ấm đè lên trên mặt anh, hình như anh còn ngửi được một mùi hương thoang thoảng.
Sau khi ba người rời khỏi đây, Dụ Phồn vẫn đè anh lại.
"Sau này không cho nhắc lại cái nhảy xa rách gì đó nữa." Cậu hung tợn uy hiếp, "Cũng không cho nói gì mà thích hay không thích. Nghe chưa?"
Ba người bên ngoài không chịu yên, thi thoảng tiếng tán dóc lại truyền vào bên trong này.
Dụ Phồn nhíu mày, nói bừa một câu: "Tôi không muốn bị người khác xem thành gay."
Trần Cảnh Thâm chống thân ngồi dậy, tựa vào mặt tường phía sau. Cổ áo anh bị Dụ Phồn kéo lộn xộn, trên người tăng thêm cảm giác ngổn ngang thường ngày không bao giờ có.
Một lúc lâu sau, anh mới nói: "Tôi biết rồi."
Dụ Phồn hài lòng thả lỏng lông mày, mới vừa chuẩn bị ngồi trở về.
"Thế thì thôi yêu thầm vậy."
Suýt nữa thì Dụ Phồn ngồi bệt xuống đất.
Giờ nghỉ trưa, lục tục có học sinh trở về lớp học.
Nắm đấm của Dụ Phồn bất khuất, Vương Lộ An đứng bên ngoài gõ cửa, nói đám người trong lớp đã về rồi.
Vương Lộ An vừa bước vào lớp là nhìn ngay sang Trần Cảnh Thâm.
Học bá bình thản ngồi ở chỗ mình, kẹp cây bút trong tay, tay còn lại sửa lại cổ áo, trên gương mặt đẹp trai cũng không hề có vết thương nào.
Cậu ta đã bảo rồi, tuy là tình thế vừa rồi của Dụ Phồn rất kì lạ cũng rất đáng sợ, nhưng cậu ta nhìn ra được, Dụ Phồn cũng không định động vào học bá thật.
Muốn đánh đã đánh từ đời nào rồi.
Vương Lộ An mở túi nilon ra, lấy phần ức bò kho tàu đặt đến trước mặt Dụ Phồn: "Ăn nhanh đi, tí nữa lạnh mất đó, bọn tôi xách tới lâu lắm rồi."
"Ừ." Dụ Phồn không hứng thú, cúi đầu chơi rắn săn mồi của mình.
Tả Khoan ngồi quay ngược xuống đối diện cậu, mở hộp đồ ăn ngoài ra: "Sao mặt cậu____"
"Liên quan đếch gì đến cậu." Dụ Phồn nói, "Còn ồn nữa thì cậu về lớp mình đi."
"...."
Vương Lộ An thấy ngồi ăn một mình không thú vị, cũng xách hộp cơm đến ngồi đối diện Trần Cảnh Thâm, vừa ăn vừa hỏi: "Học bá à, sao cậu chạy 3000 mét được hạng hai lận thế? Lúc trước tôi thấy cậu chạy 400 mét thôi đã quá sức rồi mà."
Trần Cảnh Thâm lời ít ý nhiều: "Phát huy vượt xa ngày thường."
"Trâu bò." Vương Lộ An nói, "Học bá à, sao cậu không xuống căn tin ăn cơm?"
Trần Cảnh Thâm: "Mỏi chân, không đi được."
Dụ Phồn không biến sắc ăn sạch con rắn nhỏ của người khác.
"Á, là tại tôi! Tôi nên mang cho cậu một phần cơ mới đúng, dù sao cậu cũng chạy giúp tôi 3000 mét cơ mà." Vương Lộ An vỗ đầu, "Hay là vầy đi, bây giờ tôi xuống căn tin gọi một phần cho cậu. Hay là cậu muốn ăn đồ ăn ngoài?"
"Không cần."
"Đừng khách sáo với tôi mà." Vương Lộ An nói, "Cậu vừa chạy 3000 mét xong, thân thể lại không khỏe, cứ thế này rồi tụt huyết áp thì phải làm sao bây giờ?"
"Không đâu," Người mãi không có biểu cảm gì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, "Tôi uống nước đường rồi."
"Hở? À....Vậy được rồi." Vương Lộ An hơi ngơ ngác, không tiếp tục kiên trì nữa.
Ăn no uống say xong, Vương Lộ An buộc chặt túi rác lại, xoa xoa bụng.
"Cậu có bật lửa không?" Dụ Phồn chợt hỏi.
"Có đây," Tả Khoan nói, "Sao thế? Đến nhà vệ sinh làm một điếu không?"
Vương Lộ An nhìn hộp đồ ăn chưa bị động vào trước mặt Dụ Phồn: "Sao cậu không ăn? Không thích ức bò kho tàu hả?"
"Vẫn chưa đói."
Vương Lộ An nghe vậy đứng lên: "Vậy đi thôi."
Đi ra cửa lại phát hiện còn thiếu một người, Vương Lộ An quay đầu gọi: "Dụ Phồn?"
"Mấy cậu đi trước đi." Dụ Phồn nhét điện thoại vào túi, đá ghế Trần Cảnh Thâm: "Tránh ra."
Trần Cảnh Thâm thả bút đứng lên.
Hai người kia đã đi đến cửa sau, không thấy dáng đâu nữa.
Dụ Phồn thu ánh nhìn về, lúc nghiêng vai đi ngang qua Trần Cảnh Thâm, vươn tay nhấc thứ trên bàn mình lên.
Túi nilon đựng ức bò kho tàu bị xách lên, lung lay một giây giữa không trung, sau đó bị đặt xuống bàn bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!