TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lúc nhận được điện thoại, Phương Thạnh cùng Diệp Tĩnh Hiên đang ở trên ô tô. Buổi sáng, Diệp Tĩnh Hiên có việc phải vào thành phố. Vì thuận đường nên anh qua phim trường đón Hạ Tiêu cùng về, hai người ngồi ở ghế sau.
Phương Thạnh quay người, hạ giọng: “Tam ca, người ở Hủ viện nhắn tin, Hội trưởng không ngồi yên được nữa.”
Ngã tư phía trước đang đèn đỏ, Diệp Tĩnh Hiên nói với tài xế: “Vượt đi! Đến cửa hàng hoa cho tôi.”
“Nhưng….” Phương Thạnh đưa mắt qua Hạ Tiêu, ý tứ quá rõ ràng.
Diệp Tĩnh Hiên liền bảo tài xế dừng xe. Tài xế xuống mở cửa bên Hạ Tiêu đang ngồi. Cô ta ngỡ ngàng, không hiểu xảy ra chuyện gì, liền quay đầu hỏi anh: “Sao thế ạ?”
Diệp Tĩnh Hiên cúi xuống ôm cô ta, cất giọng vỗ về: “Em về nhà trước đi!”
Hạ Tiêu kinh ngạc nhìn anh. Cô ta còn chưa kịp phản ứng, Diệp Tĩnh Hiên đã ngồi thẳng người, nhắc lại: “Tiêu Tiêu, xuống xe đi.”
Nghe giọng điệu của anh, Hạ Tiêu biết anh đang kiềm chế tâm trạng. Cô ta không dám thắc mắc, vội vàng xuống xe, một mình đứng bên vệ đường. Hôm nay quay quảng cáo nên cô ta đi giày gót nhọn cao hai mươi phân, đi hai bước đã thấy mệt.
Hạ Tiêu không ngờ bản thân rơi vào tình cảnh này. Bởi vì Diệp Tĩnh Hiên đích thân đến đón nên cô ta cố tình chọn bộ váy đẹp, thành ra bây giờ đứng bên lề đường trông đặc biệt nổi bật. Mọi người đi qua đều ngoái đầu nhìn cô ta.
Hạ Tiêu đi bộ một lúc lâu mà không bắt được taxi. Cô ta càng nghĩ càng thấy nực cười. Cô ta chẳng qua chỉ là vật thế thân được nhặt về, đáng lẽ nên giữ sự tỉnh táo, nhưng đôi lúc cô ta quên mất điều đó.
Trong lúc Hạ Tiêu thất thần, bỗng có người đi đến, cất giọng lạnh nhạt: “Cô chịu khó ở đây chờ một lúc, tôi gọi xe đưa cô về.”
Hạ Tiêu ngoảnh đầu, liền nhìn thấy Phương Thạnh. Cô ta bật cười thành tiếng, hỏi: “Là anh ấy hay anh không yên tâm?”
Hôm nay Hạ Tiêu trang điểm nhẹ, gương mặt xinh đẹp rạng ngời dưới ánh mặt trời. Phương Thạnh vẫn giữ vẻ mặt xa cách như thường lệ. Vài giây sau, anh ta mới trả lời: “Tam ca có việc gấp. Anh ấy tự mình lái xe nên tôi cũng phải xuống ở đây.”
Câu giải thích cứng ngắc nhưng khiến tâm trạng Hạ Tiêu tự nhiên dễ chịu hơn nhiều. Cô ta nghĩ, Diệp Tĩnh Hiên đối xử với cô ta không tồi. Tính anh chẳng phải hiền hòa, nhiều lúc lên cơn đau đầu cũng khó kiềm chế. Vậy mà anh rất hiếm khi nổi nóng với cô ta, thỉnh thoảng còn vô cùng dịu dàng, khiến cô ta vừa yêu vừa sợ. Nằm bên cạnh Diệp Tĩnh Hiên như trên bờ vực thẳm, hễ trở mình là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Chính vì thế, cô ta ra sức túm chặt dịu dàng mà anh bố trí, không nghĩ tới những chuyện khác.
Phương Thạnh ngược lại từ đầu đến cuối chỉ là người qua đường làm tròn trách nhiệm, lúc nào cũng lịch sự và xa cách. Hình bóng anh ta trong ấn tượng của Hạ Tiêu hết sức mơ hồ. Vậy mà rất là là Phương Thạnh luôn khiến cô ta cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đứng chờ một lúc, Hạ Tiêu hỏi Phương Thạnh: “Xảy ra chuyện gì thế? Chiều nay anh ấy không đến quán cà phê à?”
Phương Thạnh lắc đầu. Hạ Tiêu lẩm bẩm: “Trước kia anh ấy cũng từng có việc đột xuất, nhưng chưa bao giờ bỏ rơi tôi giữa đường thế này. Có phải con mụ què tìm anh ấy hay không? Tôi biết lý do tại sao anh ấy thường đi quán cà phê Chờ đợi Tango. Bởi vì phía đối diện có người anh ấy muốn gặp.”
Phương Thạnh lập tức nhắc nhở cô ta: “Cô đừng chọc giận Tam ca.”
Hạ Tiêu không đợi xe nữa, tiếp tục đi bộ về phía trước: “Tôi muốn uống cà phê. Đi thôi! Anh mời tôi nhé!”
Phương Thạnh ngăn cô ta lại. Cô ta cười: “Đúng là nhỏ mọn thật đấy, vậy thì tôi mời anh.”
Thấy anh ta vẫn không chịu đi, Hạ Tiêu bổ sung thêm một câu: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn đáp tạ ơn cứu mạng của anh thôi.”
Tình trạng kẹt xe ở thành phố Mộc rất nghiêm trọng, kể cả không phải vào giờ cao điểm. Diệp Tĩnh Hiên liên tục gọi điện cho cô mà không được. Anh lại gọi tới máy bàn ở cửa hàng hoa nhưng chẳng ai nghe. Thế là anh luồn lách, thậm chí vượt đèn đỏ, phóng như bay tới chỗ cô.
Ban đầu, Diệp Tĩnh Hiên còn bình tĩnh. Nhưng mãi vẫn không liên lạc được với Nguyễn Vi, anh càng sốt ruột. Cuối cùng, anh bị ai phát hiện, bản thân đang sợ hãi. Bị bắn ở Phương Uyển, phải đối mặt với cái chết mà anh vẫn vượt qua. Hôm nay là lần đầu tiên anh ý thức được, thế nào gọi là căng thẳng.
Cuối cùng, Diệp Tĩnh Hiên cũng tới khu nhà của Nghiêm Thụy. Xe vừa dừng lại, anh liền nhìn thấy Nguyễn Vi đẩy cửa đi ra ngoài. Cô đang mở túi xách lục tìm thứ gì đó.
Diệp Tĩnh Hiên ngồi trong ô tô, tay vẫn nắm chặt vô lăng, dõi theo người con gái ở ngoài kia. Một lúc sau, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc bộ truyện Đời Này Không Đổi Thay tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đời Này Không Đổi Thay, truyện Đời Này Không Đổi Thay , đọc truyện Đời Này Không Đổi Thay full , Đời Này Không Đổi Thay full , Đời Này Không Đổi Thay chương mới