CHƯƠNG 9: Thiên Tài Rơi Xuống
Bầu trời trên Tiêu Gia hôm nay trong xanh nhưng lòng người thì không hẳn như vậy. Trắc thí đại hội đã đến, và tất cả con cháu trong gia tộc đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Đây là ngày mà họ sẽ chứng tỏ bản thân trước các trưởng lão, những người quyền lực trong gia tộc và cả trước cha mẹ của mình. Tiêu Viêm, từng là thiên tài không ai bì kịp của Tiêu gia, hôm nay lại đứng trên võ đài với tâm trạng khác biệt. Không còn là niềm tự hào tràn đầy trong lòng như một năm trước đây, mà thay vào đó là sự trầm tư đầy u uất.
Khi tiếng hô lớn vang lên báo hiệu lượt của Tiêu Viêm, mọi người im bặt, ánh mắt đều hướng về chàng trai trẻ. Một năm trước, cái tên "Tiêu Viêm" đã trở thành niềm kiêu hãnh của cả Tiêu gia và thậm chí lan rộng ra cả Ô Thản Thành. Mười một tuổi, Tiêu Viêm đã trở thành nhất tinh Đấu Giả, một kỳ tích khiến mọi người phải ngỡ ngàng và ngưỡng mộ. Gia tộc từng mơ về tương lai huy hoàng khi Tiêu Viêm trưởng thành, trở thành Đấu Hoàng, một vị trí mà cả trăm năm qua Tiêu gia chưa từng có được. Nhưng hôm nay, Tiêu Viêm lại đứng đó, với vẻ mặt không giống như một thiên tài.
Khi trung niên nam nhân chủ trì cuộc trắc thí đặt tay lên ma thạch, cả quảng trường nín thở chờ đợi. Nhưng khi ánh sáng từ ma thạch phát ra, không phải là kim quang rực rỡ của nhất tinh Đấu Giả như một năm trước, mà chỉ là ánh sáng yếu ớt, và những chữ số hiển thị đã khiến tất cả đều sững sờ.
“Tiêu Viêm… Đấu… Đấu khí… Tứ đoạn!?”
Tiếng hô kinh ngạc của trung niên nam nhân vang lên, phá tan sự im lặng. Những tiếng xì xào bắt đầu lan ra từ đám đông, càng lúc càng lớn, tạo thành một làn sóng ngạc nhiên và bối rối khắp nơi.
Tiêu Viêm từng là biểu tượng của tài năng và niềm tự hào của Tiêu gia, giờ đây lại chỉ còn là một đấu khí tứ đoạn. Từ vị thế của một nhất tinh Đấu Giả, giờ đây cậu ta chỉ còn ngang hàng với những đứa trẻ tầm thường khác trong gia tộc. Điều này chẳng khác nào từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Đôi mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tiêu Viêm, mang theo những ánh nhìn pha trộn giữa sự thương hại, nghi ngờ và cả một chút khinh miệt.
“Tiêu Viêm thiếu gia… làm sao lại như vậy? Chẳng phải một năm trước còn là thiên tài sao? Ma thạch hỏng rồi chăng?” Một giọng nói từ trong đám đông vang lên, nhưng ngay lập tức bị đáp trả bởi một người khác: “Không thể nào hỏng được, vừa rồi ta cũng thử nghiệm, đấu khí ngũ đoạn của ta vẫn hiển thị chính xác.”
“Vậy là… Tiêu Viêm thiếu gia thực sự đã mất hết tài năng rồi sao?”
Những câu hỏi và lời bàn tán không ngừng dấy lên từ mọi người xung quanh, như những mũi kim châm vào lòng tự trọng của Tiêu Viêm. Cậu ta cúi đầu, nắm chặt bàn tay, không để ai thấy những cảm xúc đang cuộn trào bên trong. Chàng trai trẻ ấy đã từng chuẩn bị tâm lý cho tình huống này, nhưng sự thực phũ phàng vẫn khiến trái tim cậu tan nát. Những ánh mắt đổ dồn về phía Tiêu Viêm không còn là những ánh mắt ngưỡng mộ như trước đây, mà giờ đây chỉ còn là sự thương hại, xa lánh.
Không nói một lời, Tiêu Viêm lặng lẽ bước xuống đài, bỏ mặc mọi tiếng xì xào phía sau. Bóng dáng cô độc của cậu dần khuất sau những bóng cây, nơi cậu từng tìm kiếm sự yên bình và an ủi trong những tháng ngày dài đằng đẵng.
Bên ngoài quảng trường, trên một sườn núi nhỏ, tôi – Tiêu Lâm – đang ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ, tay gối lên đầu, mắt hướng về bầu trời xanh trong. Mặc dù tôi là người xuyên không vào thế giới này, nhưng tôi vẫn cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với Tiêu Viêm. Từ lâu tôi đã biết rằng Tiêu Viêm đang trải qua một giai đoạn khó khăn, và hôm nay chính là dấu chấm hết cho danh tiếng lừng lẫy một thời của anh ấy.
Nhưng với tôi, đây không chỉ là một kiếp nạn, mà còn là một cơ duyên. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc này, và tôi biết rằng điều Tiêu Viêm đang trải qua chỉ là bước đầu tiên trên con đường của anh ấy. Bây giờ anh ấy có thể phải đối mặt với ba năm đầy châm chọc và khiêu khích, nhưng tôi tin rằng đó là những thử thách cần thiết để anh ấy thực sự trưởng thành.
Nhưng hiện tại tôi đã xuyên việt tới đây rồi, không biết có biện pháp gì để cho Tiêu Viêm có thể nhanh một chút lấy lại thiên phú và đánh thức Dược lão được hay không, chắc lần tới quay thưởng thử xem mong là khối Rubik Cube này trong đầu tôi trả tiền thuê nhà trả lại được mấy thứ tốt, nếu không thì cho Tiêu Viêm tu luyện Dịch Cân kinh hay Vịnh Xuân quyền thì như thế nào nhỉ, tôi nghĩ chắc là một chuyện vô cùng thú vị, chưa kể những thứ này cũng có thể giúp cho tu vi của anh ấy tiến bộ nhanh hơn rất nhiều. Nhất là Dịch Cân Kinh không chỉ có tác dụng đẩy nhanh quá trình hấp thu đấu khí, còn tẩy tủy gân cốt, cho dung lượng và chất lượng đấu khí tăng lên khá nhiều. Chắc chắn có hiệu quả cho bất cứ ai tu luyện và thậm chí cũng không cần có ngộ tính quá cao cũng có thể tu luyện. Quan trọng hơn là nó chỉ đóng vai trò là công pháp phụ trợ, không ảnh hưởng đến công pháp chính, đúng là tuyệt hảo.
Đang miên man trong suy nghĩ, một giọng nói ngọt ngào vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Tiêu Lâm ca ca, một mình ở đây có vui không?”
Giật mình, tôi quay lại và bắt gặp gương mặt tươi cười của Huân Nhi. Cô bé ấy, với vẻ ngoài đáng yêu và tính cách hồn nhiên, luôn biết cách làm dịu đi những căng thẳng trong lòng tôi. Huân Nhi là một người bạn thân thiết, và dường như cô ấy cũng quan tâm đến tôi không kém gì tôi quan tâm đến cô.
“Ta đang rất vui vẻ đây, Huân Nhi. Ở đây yên tĩnh, rất thích hợp để ngẫm nghĩ.”
Huân Nhi ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi mắt trong sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Cô bé không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía xa, nơi mà Tiêu Viêm vừa bước đi.
“Tiêu Viêm biểu ca… hình như đã xảy ra chuyện gì đó,” Huân Nhi nhẹ nhàng nói, giọng cô bé không giấu được sự lo lắng. “Huynh ấy không giống như trước đây nữa.”
Tôi im lặng, không biết phải nói gì. Tâm trạng của tôi đang xung đột giữa việc muốn giúp đỡ Tiêu Viêm và việc để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên. Tôi biết rằng đây là một phần không thể thiếu trong quá trình phát triển của Tiêu Viêm, nhưng điều đó không làm giảm bớt sự đau lòng khi thấy anh ấy đau khổ.
“Huân Nhi, đôi khi cuộc đời mang đến cho chúng ta những thử thách khắc nghiệt. Nhưng chính những thử thách đó mới làm nên con người chúng ta thực sự,” tôi đáp, cố gắng an ủi cả bản thân lẫn cô bé.
Huân Nhi nhìn tôi, đôi mắt đầy thấu hiểu. “Tiêu Lâm ca ca, huynh luôn có những lời nói thật sâu sắc. Muội tin rằng huynh sẽ luôn biết cách vượt qua mọi khó khăn.”
Tôi cười, đưa tay xoa nhẹ lên đầu Huân Nhi. “Đừng lo lắng, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Tiêu Viêm ca ca cũng sẽ tìm lại được chính mình.”
Những tia nắng cuối cùng của ngày dần tắt, ánh hoàng hôn nhuốm đỏ cả bầu trời. Chúng tôi ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, để thời gian trôi qua trong yên bình. Dù trong lòng mỗi người đều đang có những nỗi lo riêng, nhưng sự hiện diện của Huân Nhi bên cạnh đã khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cuộc đời có thể đầy rẫy những thử thách, nhưng chỉ cần có những người bạn đồng hành đáng tin cậy, tôi tin rằng mình có thể vượt qua mọi thứ.
"A ta Tam Ca kia ... "
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!