TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Nhờ sự giúp đỡ của Ngụy bá, Triệu Bạch Ngư tránh được Cấm quân tuần tra ban đêm, gõ cửa Trần phủ.
Tiểu môn đồng mở cửa, mắt nó hồng hồng, không khỏi mơ hồ: "Triệu Bạch Ngư?"
"Trần Phương Nhung đâu rồi?" Triệu Bạch Ngư lách người chui vào cửa, băng qua sân đi thẳng tới nơi ở của Trần Phương Nhung, Ngụy bá theo sát sau lưng y, tiểu môn đồng vội đóng cửa, cũng chạy theo y hô với.
"Đại lang nói không thể cho ngươi vào phủ."
"Chờ đến lúc ân sư có thể thoát khỏi nhà lao, ta sẽ tự mình đưa cho hắn một tấm bảng Triệu Bạch Ngư và chó không được vào phủ." Triệu Bạch Ngư bước nhanh hơn, cất giọng hô to: "Trần Phương Nhung!"
Rẽ qua chín khúc cua hành lang, Trần Phương Nhung đâm đầu đi tới, thần sắc tiều tụy bảo tiểu môn đồng dừng bước, nhìn về phía Triệu Bạch Ngư, giọng điệu quái dị: "Ngươi vì chuyện của cha ta nên mới đến Trần phủ ngay trong đêm sao?"
"Nói nhảm!" Triệu Bạch Ngư lạnh mặt hỏi: "Huynh biết được bao nhiêu chuyện?"
Mặt Trần Phương Nhung tái nhợt: "Ta còn chưa nhậm chức, không có nhân mạch, cũng không có nổi một đường dây tin tức, hơn nữa tình ngay lý gian, nói không chừng đến công danh cũng đều bị tước đoạt rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Lộ đề có liên quan đến thầy hay không?"
Ánh mắt Trần Phương Nhung trở nên sắc bén, cao giọng hỏi: "Ngươi nghi ngờ cha ta ư?"
Triệu Bạch Ngư cuộn hai tay lại đứng nghiêm chỉnh, từ trước đến nay, mỗi khi gặp chuyện y đều tỉnh táo, càng khó giải quyết thì càng bình tĩnh.
"Huynh cũng đã nói tình ngay lý gian còn gì, bây giờ thầy là đồng quan chấm thi, cũng là một trong những người ra đề, với lý lịch của thầy, rất có thể phần lớn đề thi đều là do một mình thầy ra, ngoại trừ ông thì cũng chỉ có quan chủ khảo có thể biết trước đề thi.
Hiện giờ thầy ngay thẳng vẫn bị nghi ngờ, cứ cho rằng ông không làm lộ đề nhưng cũng mang hiềm nghi lớn nhất! Thầy không lộ đề, không nhận hối lộ, nhưng không đảm bảo trong phủ không có người ham tiền bán lương tâm."
Trần Phương Nhung không phải kẻ ngu, hắn nghe hiểu ý Triệu Bạch Ngư, cũng nhận ra y đúng là đang nghĩ đủ mọi cách cứu cha mình.
"Ngươi nghi ngờ có người trộm đề của cha ta đem ra ngoài bán?"
"Trừ phi quan chủ khảo là người tiết lộ đề, bằng không chỉ có khả năng này."
Hỏng bét nhất chính là lúc này chế độ thi cử không hoàn thiện bằng đời sau, quan viên được bổ nhiệm làm quan chấm thi vẫn có thể về nhà, trong khoảng thời gian đến khi chính thức bắt đầu khoa thi thì đều sẽ ở nhà, vậy nên có vô vàn cách để tiết lộ đề thi ra ngoài.
Triệu Bạch Ngư thở dài không gây tiếng động, đáng tiếc y không thể biết trước ân sư sẽ được bổ nhiệm làm quan chấm thi, cũng trách bản thân quá bận rộn, hai tháng nay không đến thăm ân sư, nếu không đã có thể tìm hiểu chút tình hình để kịp chuẩn bị trước khi án gian lận thi cử bùng nổ, giờ đây cũng không đến nổi luống ca luống cuống.
"Trước tiên triệu tập người trong phủ lại, vặn hỏi từng người.
Bên nhà lao Đại lý tự có người ta quen biết, ta có thể nhờ hắn giúp săn sóc ân sư, sẵn tiện dò la tin tức.
Bây giờ huynh không cần gấp, chớ có lún sâu vào chuyện này, trước tiên phải tránh khỏi hiềm nghi.
Ta xem thứ hạng của huynh rồi, cũng may không phải nhất giáp (*), tuy nhiên cũng đủ gai mắt rồi, cẩn thận kẻo bị đưa đi làm văn."
(*) Đời khoa cử, thi tiến sĩ lấy "nhất giáp" 一甲, "nhị giáp" 二甲, "tam giáp" 三甲 để chia hơn kém.
Hai lần thi Đình, Trần Phương Nhung đều đứng hàng nhị giáp, chỉ vậy thôi cũng đủ để chứng minh thực lực của hắn, nhưng trước mắt thật sự không có quen biết ai, hiềm nghi lại quá lớn, không giỏi văn chương cũng có thể đi làm văn, đến lúc đó ngược lại trở thành công cụ đánh ngã ân sư thì không ổn.
Từ sau khi cha bị cuốn vào án gian lận, Trần Phương Nhung liền chạy đi khắp nơi cầu người, đồng song ngày xưa, học sinh của cha, bằng hữu thân thiết của cha, không phải từ chối thì cũng là không dám nhúng tay, còn có người trực tiếp đóng cửa không tiếp khách, kiêu ngạo to lớn của gã đã sớm bị mài mòn chẳng còn mấy, nội tâm cũng dần nảy sinh nỗi phiền muộn u ám.
Ngày thường thì đạo đức nhân nghĩa, tôn sư trọng đạo, đại nhân đại nghĩa, lời hay ý đẹp treo ở bên mép, đến lúc thật sự nguy cấp lại chẳng có một ai dám đứng ra!
Trái lại là Triệu Bạch Ngư, người mà gã xem thường nhất, người gã luôn nghĩ là kẻ hai mặt khẩu phật tâm xà, chỉ vừa mới nghe tin tức đã không ngại Cấm quân tuần tra, suốt đêm bôn ba chạy tới, không phải để nói những lời an ủi vô nghĩa, mà là vì để tra rõ chân tướng, hành động đâu ra đấy rõ ràng.
Nỗi phiền muộn tăm tối của Trần Phương Nhung được giải tỏa đôi chút, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
"Đừng nói những câu này."
Y nghĩ về nguyên tác, vụ gian lận thi cử này đã giúp Thái tử chèn ép phe cánh Tần vương —— chờ đã, vậy là cũng có liên quan dến Thái tử sao?
Triệu Bạch Ngư nhớ lại, hai tháng trước mình có đụng phải một người phụ nữ ở cửa sau Trần phủ, lúc này mới hỏi: "Cha huynh có quen biết nữ hầu nào làm việc trong Đông cung không?"
Trần Phương Nhung: "Cha ta nào có lui tới làm việc với Đông cung, không có giao tình."
Triệu Bạch Ngư quay đầu hỏi môn đồng: "Ta hỏi ngươi, hai tháng trước ta giao lại thẻ ngà cho ngươi, có người nào tới lấy hay không?"
Bạn đang đọc bộ truyện Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót, truyện Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót , đọc truyện Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót full , Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót full , Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót chương mới