TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
“Nương nương.”
Sau khi Tư Mã Tĩnh rời đi, Trường Dung bưng cháo tổ yến vào, đi đến trước giường, thấy được sắc mặt Sở Ngọc Lang tái nhợt: “Ngài làm sao vậy? Từ sau khi ngài học cưỡi ngựa, không phải chưa từng sợ nữa à?”
“Ta không có việc gì.”
Trước kia Sở Ngọc Lang đã khắc phục nỗi sợ ngựa, cũng có thể cưỡi ngựa chạy chậm. Chẳng qua lần này tốc độ chạy của Vân Phi quá nhanh, làm nàng khó có thể thích ứng.
Sở Ngọc Lang nhắm mắt lại, hình ảnh trong đầu quay cuồng, những ký ức mơ hồ lại như đèn kéo quân lướt qua một lần, những cảm xúc đó rất nhanh bị nàng ép xuống.
Trường Dung bưng chén cho nàng, thở dài một hơi nói: “Những thầy lang đó vẫn luôn nói ngài khí huyết không đủ, không nghỉ ngơi tốt. Kê đơn thuốc cũng không có tác dụng, ngược lại thân mình càng yếu.”
Nàng ấy không hiểu trị bệnh chỉ nhìn cũng không giống thân thể yếu đơn thuần, bệnh mất ngủ của tiểu thư cũng tốt hơn một chút, nhưng vẫn vận động một chút sợ mệt, cảm xúc dao động hơi lớn thì trước mắt sẽ biến thành màu đen. Nhưng mà tiểu thư luôn không có cảm xúc gì, điều này thật ra không có ảnh hưởng gì.
“Ta không có việc gì, thái y nói rất đúng.” Sở Ngọc Lang nhấp một ngụm cháo, trên mặt không có biểu cảm gì.
Bóng đêm bao phủ, ánh trăng rải vầng sáng nhàn nhạt, những ngôi sao điểm xuyết ở giữa.
Trong doanh trướng ánh nến ấm áp.
Sở Ngọc Lang đứng ở bên ngoài, nhìn từng ánh lửa bập bùng nơi xa. Phóng ánh mắt ra xa, dường như nàng đang nghĩ gì đó lại như không nghĩ gì cả.
Trên người ấm áp, nàng ngẩng đầu lại thấy Tư Mã Tĩnh đứng ở phía sau khoác áo choàng cho nàng.
Giọng hắn đầy vẻ chê: “Nàng gầy như que củi ấy, gió lớn như vậy, đừng bị thổi bay.”
Sở Ngọc Lang im lặng, nắm thật chặt áo choàng màu xám bạc trên người. Chiếc áo choàng này chắc hẳn là mới cởi từ trên người hắn xuống, vì trên đó vẫn còn mang theo hơi ấm của hắn.
“Tạ điện hạ.” Nàng mím môi mỉm cười.
Tư Mã Tĩnh nhìn nụ cười trên mặt nàng, thấy thế nào cũng không tự nhiên. Hắn nhíu mi, giơ tay véo mặt nàng: “Cười khó coi như vậy, về sau không được cười như vậy.”
Sở Ngọc Lang không ngờ hắn đột nhiên ra tay nên mở to mắt. Khuôn mặt nàng như trứng ngỗng, khi véo thì biểu cảm hơi buồn cười.
Tư Mã Tĩnh cười phì một tiếng, buông lỏng tay xoa xoa mặt cho nàng.
Sở Ngọc Lang không được tự nhiên, lui về phía sau hai bước, trốn tránh.
“Cô vừa thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, nghĩ gì vậy?”
Sắc mặt cô đơn không mang theo chút hơi thở sinh động nào. Tư Mã Tĩnh không biết, một nữ tử đang ở độ tuổi hoa, sao lại có dáng vẻ khám phá hồng trần đến vậy.
“Đang suy nghĩ…” Lời đến bên miệng dạo một vòng lại nuốt về, Sở Ngọc Lang nghiêng mặt nhìn hắn, bên môi mang theo nụ cười: “Điện hạ nhìn nhầm rồi, ta suy nghĩ qua một thời gian nữa đi săn thú, điện hạ có mang ta theo không?”
Tư Mã Tĩnh: “Săn thú có thể, lại cưỡi ngựa như hôm nay thì không thể.”
Sở Ngọc Lang ngẩng đầu nhìn sao trời, nói vậy, nàng chỉ có thể lại nghĩ cách khác.
Ngày hôm sau phải về cung.
Bởi vì thời gian nghỉ kết hôn kết thúc, Tư Mã Tĩnh lại trở về quân doanh ngoài thành. Sở Ngọc Lang được sống những ngày rảnh rang hiếm có, không có phân tranh tính kế, cũng không cần lấy lòng trưởng bối.
Sở Ngọc Lang ngồi trên lan can cẩm thạch trắng, rải đồ ăn xuống ao cá. Một đám cá chép gấm trong hồ rất béo, nhìn rất vui mắt, cũng không sợ người sống.
Trường Dung cảm thấy trên người tiểu thư nhà mình đều tản ra hơi thở lười nhác, giống như không còn ẩn nấp tính kế chờ cắn những người giẫm đạp nàng một cái như khi xưa ở Sở gia mà tùy thời hứng khởi như vậy.
Nghe nói từ sau khi Thái Tử tiếp nhận quân doanh thì rất ít khi về Đông Cung. Nhưng mà sau khi tiểu thư gả vào Đông Cung, mỗi đêm Thái Tử đều sẽ trở về. Hai người cùng dùng cơm, rửa mặt nghỉ ngơi.
Trường Dung cảm thấy hiện tại tiểu thư mới được coi như sống giống người thường.
Sắc trời còn sớm, buổi trưa một khắc, Sở Ngọc Lang dùng bữa chính trở về tẩm điện, đang muốn tháo trang sức ngủ trưa.
Sở Ngọc Lang ngồi trước gương trang điểm, Trường Dung ở trên bàn cầm lược, lại nhổ hết trâm trên đầu tiểu thư nhà mình xuống, đang muốn thả về hộp trang điểm, lại trợn tròn mắt lúc mở ngăn kéo ra.
“Ra ngoài hết đi.” Sở Ngọc Lang cũng thấy tờ giấy bỗng xuất hiện ở hộp trang điểm, sắc mặt nàng nhàn nhạt không tỏ vẻ gì.
Các cung nhân khác trong điện vội hành lễ, nối đuôi nhau lui xuống.
Sở Ngọc Lang ngước mắt, rút tờ giấy ra, lại chỉ thấy trên tờ giấy kia viết mấy chữ: “Cuối buổi trưa, ngoài cửa Bắc của Đông Cung, gặp mặt ở cây liễu bên hồ.”
Trường Dung nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình tối đi, không khỏi căng thẳng hỏi: “Nương nương làm sao vậy, trên tờ giấy này viết gì?”
Sở Ngọc Lang lại không đáp, chỉ bảo Trường Dung rót chén trà ở trên bàn cầm lại đây, nàng bỏ tờ giấy kia vào bên trong chén trà, nhìn nó dần tan vào đó.
Nàng nhớ ra rồi Thịnh Vương điện hạ dường như còn xếp không ít mật thám ở Đông Cung. Chẳng qua nàng vẫn luôn cho rằng chỉ là vài nhân vật nhỏ giống như bà tử vẩy nước quét nhà hoặc là thái giám tạp dịch thôi, nên không quản quá chặt.
Nhưng mà, nàng lại không ngờ mật thám phủ Thịnh Vương đã can thiệp sâu đến vậy, thế mà lặng lẽ vào đến tẩm điện của nàng.
Điều này không thể nghi ngờ là đang trực tiếp giẫm lên điểm mấu chốt của Sở Ngọc Lang. Sở Ngọc Lang ghét nhất có người xâm nhập địa bàn của nàng. Huống chi chỗ riêng tư như vậy, hôm nay nàng có thể nhìn giấy nhỏ nhét trong hộp đồ trang điểm của nàng, ngày mai có thể hạ độc ở đồ ăn không?
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử, truyện Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử , đọc truyện Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử full , Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử full , Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử chương mới