TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sở Ngọc Lang đặt hóa đơn khố phòng trong tay lên bàn, bàn tay trắng cầm bút chấm mực, đang muốn sao chép hóa đơn trên giấy và thêm vài thứ vào.
Trong phòng trên giá gỗ đàn hương đen khắc hoa, lư hương lượn lờ nhả làn khói thơm mát. Cũng vừa khói, mùi hương này vậy mà có vài phần tương tự với loại nàng dùng khi còn ở Sở gia, chỉ là tác dụng khác nhau thôi.
“Nương nương, chúng ta ở đây lâu như vậy, sao vẫn dùng hương này.” Tô Chỉ vừa nghiền mực, trong miệng vừa lải nhải:
“Ngày thường ngài ngủ không ngon, bây giờ đổi chỗ ở, bên cạnh lại có người tất nhiên càng không ngủ được. An thần hương mà lúc đầu ngài dùng là thầy thuốc trong phủ đặc chế, trong cung cũng không tìm được. Theo nô tỳ thấy không bằng tìm thái y phối chế hương cho phòng này. Y thuật của thái y dĩ nhiên là hơn thầy thuốc trong phủ Sở gia.”
Đổi huân hương an thần?
Sở Ngọc Lang hơi khựng lại, mở miệng nói: “Không cần phiền toái. Hương này là điện hạ chọn, chắc là hắn thích.”
Nói đến cũng kỳ lạ. Hàng đêm Tư Mã Tĩnh ngủ ở chỗ này, vậy mà nàng lại ngủ khá an ổn.
Bệnh mất ngủ này của Sở Ngọc Lang đã rất lâu rồi. Mỗi khi nhắm mắt lại, nàng luôn cảm thấy có người đứng ở trước giường nàng, cách màn giường nhìn nàng.
Nàng không có thói quen để tỳ nữ ngủ trong phòng. Xưa có Mạnh Đức giết người trong mộng, Sở Ngọc Lang không quen nhắm mắt khi bên cạnh có người.
Trước khi Tô Chỉ và Trường Dung đến, thị nữ ở bên cạnh Sở Ngọc Lang có chủ khác, tổng cộng có bốn người thì ba người phản bội nàng, còn lại một người thì bị ba người kia hại chết.
Dù cho hiện tại nàng vô cùng tin tưởng Trường Dung và Tô Chỉ thì cũng không muốn để hai người gác đêm. Không phải nàng hoài nghi điều gì, chẳng qua không thích ban đêm có những người khác trong phòng thôi.
Cho dù ngủ rồi, nếu ban đêm có tí xíu động tĩnh gì thì nàng cũng sẽ lập tức tỉnh lại.
Đang nói thì cung nữ thông báo Thái Tử điện hạ tới.
Cung nữ mặc váy xanh ở gian ngoài cung kính bẩm báo: “Nương nương, Thái Tử điện hạ đến.”
Sở Ngọc Lang nhìn sắc trời, nhíu mày.
Nàng gác bút, lập tức có cung nữ bưng nước đến để nương nương rửa tay.
Tô Chỉ dọn đồ, mím môi cười nói: “Điện hạ một khắc không rời nương nương. Bây giờ mới qua giờ Thìn mà điện hạ đã đến rồi.”
Sở Ngọc Lang bảo nàng ấy bớt nói linh tinh, lại sai cung nữ đổi trà mới lên.
Bên kia, cung nữ cung kính vén rèm châu.
Sở Ngọc Lang ngẩng đầu nhìn thấy nam tử khoác trường bào xanh lơ thêu hoa văn kỳ lân từ đầu kia bình phong bước vào, khuôn mặt đẹp đẽ, hơi híp mắt, không biết đang phiền nhiễu điều gì.
“Tham kiến điện hạ.”
“Đã nói nàng không cần hành lễ rồi mà.”
Tư Mã Tĩnh nhìn dáng vẻ của nàng, không khỏi nhíu mày kéo nàng dậy, nắm tay nàng kéo nàng cùng ngồi xuống ghế ở bên cạnh.
“Vâng, điện hạ. Lang Nhi thấy trên mặt điện hạ có nhiều phiền nhiễu, không biết là đang phiền nhiễu chuyện gì?”
Sở Ngọc Lang hỏi, dáng vẻ dịu dàng có săn sóc, bàn tay như hành ngọc nâng ấm trà sứ trắng chạm ngọc, rót trà, nước trà ào ào đổ vào trong chén sứ. Nước trà trong suốt tản ra hương thơm mát.
Vì sao phiền nhiễu? Ngoài nàng, trên đời này còn có chuyện gì có thể khiến hắn phiền nhiễu? Đáng tiếc đương sự lại không hề hay biết gì cả.
“Qua mấy ngày nữa là xuân săn, cô nghĩ nàng hẳn không biết cưỡi ngựa.”
Giơ tay nhận chén sứ, mắt phượng của Tư Mã Tĩnh hơi nhếch, tầm mắt thuận theo tự nhiên dừng trên tay nàng, ngón tay ngọc nhỏ dài, rất mềm. Bàn tay nõn nà như vậy, sao có thể nắm được dây cương? Nhìn đã thấy không có sức lực gì.
“Cô nghĩ ngoài ngoại ô cỏ mọc chim bay, phong cảnh rất đẹp. Hiện giờ vừa lúc rảnh rỗi không có việc gì, muốn cùng nàng đi ngắm cảnh, thuận tiện dạy nàng cưỡi ngựa.”
Trên thực tế, nữ tử trong cung rất ít có cơ hội ra ngoài. Mấy ngày này Sở Ngọc Lang đều ở trong phòng xem sổ sách, hắn sợ nàng buồn đến hỏng mất.
Tư Mã Tĩnh thích cưỡi ngựa. Mùa xuân mỗi năm hắn đều sẽ cưỡi ngựa đi ra ngoại ô. Nơi đó ít dân cư, cũng không có ruộng tốt gì, chỉ có một khoảng đình đài và vài cái cây.
Sở Ngọc Lang hơi kinh ngạc nhìn sắc mặt hắn, không rõ vì sao hắn đột nhiên muốn dạy nàng cưỡi ngựa.
Không biết cưỡi ngựa? Sao có thể chứ? Từ năm đó nàng đi ra ngoài bị người động tay chân vào ngựa, thiếu chút nữa ngã ngựa mà chết, nàng đã lén học cưỡi ngựa.
Nhưng Sở Ngọc Lang cũng không thích cưỡi ngựa, nàng học cưỡi ngựa chỉ vì áp chế sự sợ hãi với ngựa, cùng với về sau gặp được tình huống giống vậy thì có thể giữ mạng mà thôi.
Nhưng Sở Ngọc Lang cũng không phản bác, chỉ cười nói: “Từ nhỏ Lang Nhi đã hâm mộ huynh trưởng có thể cưỡi ngựa đi ra ngoài, không ngờ được hiện giờ mình còn có cơ hội.”
Cưỡi ngựa đạp thanh, khá tốt.
Tư Mã Tĩnh nào biết suy nghĩ của nàng, chỉ nghĩ chưa bao giờ thấy nàng thật lòng vui vẻ, nếu đưa nàng ra ngoài một chuyến, có lẽ tâm trạng của nàng sẽ tốt hơn nhiều.
*
Tư Mã Tĩnh làm việc rất nhanh, mau chóng dặn dò xuống. Hữu Hỉ lập tức để người sắp xếp đồ, chuẩn bị đầy đủ.
Buổi trưa, Tư Mã Tĩnh muốn dẫn Sở Ngọc Lang đi Ngự Mã Ti chọn một con ngựa thích hợp.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử, truyện Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử , đọc truyện Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử full , Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử full , Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử chương mới