TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Điện hạ vừa mới nói, hôn sự này là..."
“Đúng vậy, là ta cầu cho chính mình.” Tư Mã Tĩnh gật đầu.
“Sao Điện hạ có thể như vậy?” Ngu Giang Thành cố nén lửa giận nhìn hắn, chòm râu phập phồng vì tức giận, “Lẽ nào Điện hạ không biết, Sở gia kia đang mong ngài chết hay sao? Sao ngài lại dám cưới nữ nhân như vậy làm chính phi?
Tư Mã Tĩnh cười nhìn hắn, giọng điệu khó hiểu: "Tại sao không dám cưới?"
“Điện hạ không sợ, nữ nhi kia của Sở gia sẽ ám sát ư?” Ngu Giang Thành trầm giọng hỏi.
Tư Mã Tĩnh nhíu mày: "Ta là thái tử, nàng là Thái tử phi, ta cho nàng địa vị trên vạn người. Vì sao nàng phải mạo hiểm thiên hạ to lớn mà đi ám sát phu quân của mình chứ?"
“Nếu Điện hạ tin tưởng nữ nhi Sở gia như vậy, lão thần cũng không tiện nói gì nữa.” Ánh mắt Ngu Giang Thành tối sầm lại, ông ấy có thể nhìn ra, vị Thái tử mà ông ấy nhìn đến lúc trưởng thành, từ bé đã không gần nữ sắc, ngày hôm nay đã bị yêu nữ đó mê hoặc tâm trí.
Bây giờ ông ấy có nói gì cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ tạo thành vết nứt giữa Thái tử và ông ấy.
Ông ấy lui về phía sau một bước, chắp tay nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, lão thần đi trước."
“Tổ phụ đi thong thả.” Tư Mã Tĩnh hất cằm, “Người đâu, đến tiễn tổ phụ."
Ngu Giang Thành vội vàng rời đi, Tư Mã Tĩnh nhìn theo bóng lưng của ông ấy, thuận miệng gọi Hữu Hỉ tới.
"Cung Kiếm Gia đã bố trí như thế nào?"
Sở Ngọc Lang đồng ý gọi Quan Sư Viện, có thể thấy nàng thích điều này, vì vậy Tư Mã Tĩnh bèn đối ứng lấy một cái tên gọi là Cung Kiêm Gia.
Hữu Hỉ cung kính nói: "Đều đã bố trí theo chỉ thị của Điện hạ, vừa mới làm xong sáng nay, Điện hạ có muốn qua xem một chút không?"
Tất nhiên Tư Mã Tĩnh muốn xem, hắn đếm từng ngày, vẫn còn có ba tháng, vậy cũng nhanh.
Trong Đông cung, Tư Mã Tĩnh ở cung Văn Gia ngay chính giữa, cung Kiêm Gia ở rất gần với bên ngoài. Từ cung Văn Gia hướng ra sau đi thẳng, vòng qua hai lầu gác thủy tạ là đã đến rồi.
Cung Kiêm Gia trồng đủ loại hoa cỏ, một khung cảnh tràn đầy sức sống. Mùa xuân là thời điểm muôn hoa đua nở, khắp nơi cây cỏ hoa lá đua nhau khoe sắc.
Bước vào trong cung điện, có thể thấy bên trong có đủ loại tường hoa và hồ sen, hiện tại trong hồ sen vẫn là một mảng trơ trụi, chỉ có thể nhìn thấy một vài con cá bơi lội, thế nhưng miễn cưỡng cũng quệt được một nét màu sắc.
Đây không phải là thời điểm sen nở, bây giờ chỉ có thể là như vậy.
Tư Mã Tĩnh không biết Sở Ngọc Lang còn thích cái gì, chỉ nhớ bên trong thư phòng của Quan Sư Viện có đủ các loại sách, vì vậy đặc biệt sắp xếp người đi chuẩn bị.
Hắn thả bước chân đi vào thư phòng, thư phòng xây dựng trang nhã không gì sánh được, rèm châu nhẹ nhàng buông thả. Góc phòng để lư hương linh thú, bên trong lặng lẽ phun nhả từng luồng đàn hương lượn lờ.
Trên bàn có mực, Tư Mã Tĩnh nhớ lại lúc trước khi ở Sở gia, Sở Ngọc Lang mặc một bộ y phục màu tím tay cầm sách, đi tới lui trong thư phòng. Lúc đó hắn cũng ngồi trong đó, siết chặt cây bút, vô cùng buồn chán mà luyện viết.
Hắn nhấc cây bút lên và bắt đầu lướt trên mặt giấy. Chỉ một lúc sau trên mặt giấy đã xuất hiện hình ảnh nữ tử mặc y phục tím tay cầm sách vô cùng sôi nổi, tôn quý tao nhã, mang theo chút ít nét kiêu ngạo.
Hữu Hỉ đứng bên cạnh quan sát, sắc mặt kỳ quái. Từ lúc nào mà Điện hạ đã vì một nữ nhân mà vẽ tranh.
“Chờ tranh khô rồi mang về cung Văn Gia cất kỹ.” Tư Mã Cảnh tùy ý đặt bút xuống, lại bổ sung thêm một câu: “Cất kỹ, đừng để người khác nhìn thấy.”
"Vâng." Hữu Hỉ vội vàng cung kính nói.
Buổi chiều vào lúc mặt trời chiếu gắt nhất, chính phòng của Sở gia đang rất náo nhiệt, Sở Quý phi phái Đại cung nữ mang theo mười mấy cung nữ đến.
"Nương nương của chúng nô tì cũng là vì muốn tốt cho tiểu thư."
Một nữ tử tầm ba mươi tuổi ngồi ở ghế chủ vị, nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên cầm tách trà, tư thế kiêu ngạo.
Bộ y phục màu đỏ nhạt kia thế mà lại vô cùng phù hợp với khí chất phách lối của nàng ta.
"Tiểu thư từ nhỏ đã mồ côi mẹ, nhất định không có người dạy dỗ quy củ cho người. Nương nương của ta châm chước cho người, đau lòng cho người, cho nên mới gọi nha hoàn trong cung đến dạy bảo giúp đỡ người."
Những lời này như những nhát dao đâm vào lòng người, thậm chí còn coi thường những kẻ thấp hèn.
Sở Ngọc Lang vốn mang theo nét cười ngồi ở bên cạnh, nhưng sau khi nghe được lời này, nụ cười trên mặt liền lạnh đi.
"Ngươi nói những lời này là ý gì, tuy thân mẫu Ngọc Lang mất sớm nhưng cũng không phải không có mẫu thân dạy dỗ. Được kế mẫu chăm sóc giáo dục mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao, tại sao lại nói mấy lời như thể người đã qua đời thế này chứ."
Thôi đi, Tiểu Thôi thị thì sao có thể xem như mẫu thân, lại còn biết dạy dỗ con trẻ nữa sao?
Phất Tú bật cười một tiếng, nhưng không dám thốt ra lời nào.
Dù sao đây cũng là Thái tử phi tương lai, nương nương chỉ bảo bọn họ đến ra oai phủ đầu, chứ không hề nói thêm câu nào, bọn họ chỉ cần nắm vững mức độ cho tốt là được.
"Nương nương cũng không có ý gì khác, chỉ là hôn sự này là chuyện đại sự luôn cần có người đến lo liệu. Hiện tại Sở gia không có chủ mẫu, cũng không thể để thiếp thất bên dưới lo liệu chuyện này, nếu không sẽ trở thành trò cười."
Sở Ngọc Lang khẽ khép đôi mi dài, hớp một ngụm trà, đặt chén trà xuống nói: "Nương nương lo lắng quá rồi, tổ mẫu sức khỏe dồi dào, Sở gia này đều do tổ mẫu lo liệu, vẫn xin nương nương chăm lo sức khỏe thật tốt, không cần suy nghĩ đến những chuyện vặt vãnh như này."
Phất Tú là Đại cung nữ bên cạnh Sở quý phi, lần này dẫn theo mười mấy cung nữ đến đây, còn xông xáo đến mức ép người ta chọn hai người trong số họ làm của hồi môn.
Bạn đang đọc bộ truyện Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử, truyện Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử , đọc truyện Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử full , Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử full , Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử chương mới