Tôi khởi động xe, nhìn bóng dáng Mạnh Vọng An đang nhỏ dần qua gương chiếu hậu.
“Sếp của tôi.”
“Vừa nãy hình như em nghe thấy chị nói bạn trai gì đó?”
Tôi một mực phủ nhận: “Cậu nghe nhầm rồi.”
“À.” Cậu ấy hơi dừng lại: “Em đặt trước nhà hàng chị thích nhất rồi, chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Với tính cách trước kia của cậu ấy, bây giờ đã sớm bám vào tôi hỏi không tha hỏi quan hệ giữa tôi và Mạnh Vọng An.
Bây giờ thái độ lại khác thường, vội vàng lấy lòng tôi.
Tôi không từ chối, thay đổi hướng đi.
Ngay từ lúc bắt đầu, tình cảm giữa chúng tôi là do tôi chủ động.
Lúc đó tôi cùng với bạn đại học đi ăn cơm, nhìn thấy có một ban nhạc đang biểu diễn ở công viên.
Cậu nhóc hát chính đã thu hút sự chú ý của toi.
Dưới sự cổ vũ của bạn bè, tôi chủ động tới xin wechat.
Lúc mới yêu đương, tất cả đều rất tốt, chàng thiếu niên trẻ nhiệt tình, tràn ngập sức sống, ngày nào cũng hỏi han ân cần, ríu ra ríu rít.
Nhưng lâu dần, sự chênh lệch tuổi tác dần xuất hiện vấn đề.
Lúc tôi đang choáng váng đầu óc, loay hoay vì dự án thì cậu ấy lại trách tôi không nhớ nổi ngày kỉ niệm.
Đối tác làm việc bình thường thôi nhưng cậu ấy cũng truy hỏi quan hệ của tôi với những người đàn ông kia.
Cuối cùng tôi đề nghị chia tay.
Chúng tôi im lặng trong suốt bữa ăn.
Lúc rời đi, tôi muốn đưa cậu ấy về trường nhưng cậu ấy từ chối.
Cậu ấy đứng dưới đèn đường, cười với tôi: “Chị à, em quyết định sẽ theo đuổi chị lại một lần nữa. Không phải cái cách trẻ con lúc trước mà là bằng sự trưởng thành, nghiêm túc.”
Lúc cậu ấy nói những lời này, cả người đều chìm trong ánh đèn mờ ảo.
Tôi hơi hoảng hốt.
“Tùy cậu.”
Cuối cùng tôi vẫn không từ chối.
Trên đường trở về, tôi chợt nghĩ đến mình của lúc mười mấy tuổi.
Lúc đó tôi cũng nhiệt liệt theo đuổi Mạnh Vọng An, hình như chưa bao giờ lùi bước.
Giống như Trần Tư Vũ bây giờ vậy.
9
Sau hai tuần Mạnh Vọng An nhận chức, cuối cùng tôi cũng thích nghi được.
Lúc đối mặt anh, mặt không đỏ tim không loạn, giống như người lạ lần đầu gặp nhau.
Nhưng tôi không đỏ mặt thì có người khác đỏ mặt.
Những đồng nghiệp nữ còn độc thân trong phòng làm việc đã bắt đầu hành động.
“Tiểu Lộ của nhóm bên cạnh ngày nào cũng đi tìm tổng thanh tra Mạnh nói chuyện, còn đưa đồ cho anh ấy nữa.”
“Tiểu Lộ đang theo đuổi anh ấy à?”
“Chắc vậy, không biết có thể thành công hay không.”
Tôi đang viết đánh giá dự án ở bên cạnh.
Nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn được, chen vào một câu: “Anh ấy không dễ theo đuổi đâu.”
Các đồng nghiệp bỗng nhiên không nói gì nữa.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên.
Tôi nhìn những đồng nghiệp đang bận việc của mình, mà nhân vật chính của cuộc trò chuyện là tổng thanh tra Mạnh đang đứng ở bên cạnh.
Tôi: …
Mấy năm không gặp, người này có sở thích nghe lén người ta tám chuyện à?
“Tôi vừa gửi tài liệu dự án mới cho em, lát nữa sửa xong thì báo cho tôi.”
Anh để lại câu này rồi rời đi.
… Ồn ào ầm ĩ một lúc thì ra là đến giao nhiệm vụ.
Tôi bĩu môi, tiếp tục làm việc.
Buổi tối, Trần Tư Vũ lại gọi thức ăn ngoài cho tôi.
Tôi chưa kịp ăn nên đặt nó sang một bên.
Không biết Mạnh Vọng An đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
Anh nhìn chằm chằm vào ghi chú trên hóa đơn, bỗng nhiên mở miệng: “Cậu ta đang theo đuổi em?”
Tôi sợ hết hồn.
Lúc này mới nhận ra anh đang nhắc đến Trần Tư Vũ.
Tôi dừng lại một lúc, không giải thích gì.
“Ừ.”
Nhớ tới lý do từ chối ở hầm gửi xe lúc trước, tôi lại nói thêm một câu: “Sau khi chúng tôi chia tay, cậu ấy theo đuổi tôi lần nữa.”
Hình như Mạnh Vọng An không có ý bỏ qua đề tài này.
“Em không đồng ý với cậu ta?”
“Sắp rồi.” Tôi gõ bàn phím tanh tách: “Tôi cũng không khó theo đuổi như một vài người nào đó.”
Anh hơi cứng người, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.
Tôi đổi đề tài: “Tôi đã gửi tài liệu mà anh cần cho anh rồi, tôi phải tan làm đây.”
Nếu cấp trên là người khác, tôi sẽ không tự tin như vậy.
Chỉ là lúc đối mặt với Mạnh Vọng An, gai nhọn cả người tôi lại dựng hết cả lên.
Vì sao ư, tôi cũng không rõ nữa.
Có lẽ là không muốn bị anh coi thường nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!