Lưu Lão Bát lắc lắc đầu, thần sắc có chút uể oải nói: “Thành phố Minh Hải sắp thay trời rồi, chuyện hợp đồng để sau hãy nói đi.” Vẻ mặt Tiêu Chính Dương âm tình bất định, Lưu Lão Bát không chỉ là một người làm ăn, hắn còn có một thân phận khác, hoàng đế ngầm của thành phố Minh Hải. Một kẻ đen trắng lẫn lộn như vậy, hiện tại lại đột nhiên lộ ra vẻ thỏ chết cáo thương, điều này khiến Tiêu Chính Dương cảm thấy sự tình còn phức tạp hơn nhiều so với hắn nghĩ. “Xe tôi đã sắp xếp xong cả rồi, trực tiếp tới sân bay.” Lưu Lão Bát nhìn Tiêu Chính Dương rồi lại thở dài một cái: “Lão Tiêu, đời này của tôi cũng chẳng bội phục quá mấy người, Tiêu Chính Dương ông cũng xem như là một trong số đó. Chỉ là ông xem thường lão tử thì cũng chẳng còn cách nào, không thể làm bạn với ông thật là đáng tiếc.” Tiêu Chính Dương không để ý tới Lưu Lão Bát, ôm lấy con gái vẫn còn đang say ngủ, mang theo vợ rời khỏi ngôi nhà đã gắn bó mười mấy năm qua. Trong một ngôi nhà thương mại bình thường ở thành phố Minh Hải, một thiếu niên khôi ngô tuấn tú hang tập trung làm bài tập.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Nghe xong lời nói ở đầu dây bên kia, khóe miệng thiếu niên khẽ giật một cái: “Là Lưu Lão Bát sao?” Thiếu niên cúp máy nhìn quyển sách trên bàn, bên cạnh quyển sách có một tờ báo. Tin tức trang đầu tờ báo viết là, một phú nhị đại cầu tình bất thành liền đâm chết nữ sinh, phú nhị đại đâm chết người mắc chứng rối loạn tâm thần chỉ bồi thường hai trăm vạn liền thoát khỏi chế tài pháp luật. Thiếu niên liếc nhìn tờ báo, đột nhiên bật cười thành tiếng. “Một mạng người hai trăm vạn, thật đúng là quá rẻ mạt mà!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!