Tiếu đại sư có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tình trạng này của lão Lạc ta chưa từng gặp bao giờ, thứ cho lão phu vô năng, ài.” Lạc Huyền Tư bị Tiêu Trần nắm tay nghe thấy lời của Tiếu đại sư chân liền nhũn ra lảo đảo không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã. Nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã, Tiêu Trần thật là có chút đau lòng tiểu nha đầu này. Tiêu Trần giúp Lạc Huyền Tư lau nước mắt, an ủi nói: “Nha đầu đừng khóc nữa, tôi nói rồi có tôi ở đây, ai tới cũng không mang ông nội của cô đi được.” Thân thể Lạc Huyền Tư run rẩy, cố gắng gật gật đầu. Tiếu đại sư có chút ngạc nhiên nhìn nhìn Tiêu Trần, tò mò hỏi: “Anh bạn nhỏ lẽ nào cũng học y sao?” Tiêu Trần đối với Lạc Huyền Tư dịu dàng bao nhiêu, đối với người khác lại chẳng hề nể nang sắc mặt.
Tiêu Trần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh bạn nhỏ? Hai người lần trước chiếm tiện nghi của tôi giờ còn đang ở trên trời cười kia kìa.” Tiếu đại sư mí mắt nhảy dựng lên, “Chiếm tiện nghi? Lão già tám mươi mấy tuổi tôi gọi tên tiểu tử cậu một câu anh bạn nhỏ, chịu thiệt là tôi mới đúng chứ.” Sau đó, động tác của Tiêu Trần càng khiến cho đám người không khép hàm lại được. Tiêu Trần tiến lên trước vài bước, đến trước người Tiếu đại sư, kéo kéo bộ râu trắng của Tiếu đại sư, giọng điệu mang theo vẻ trêu chọc nói: “Thứ nhỏ này nhìn cũng thật dị biệt.” Khuôn mặt của mọi người đều co rúm lại, Tiếu đại sư là ai? Đó là thần y số một số hai ở Hoa Hạ đấy. Con người ăn đủ loại ngũ cốc hoa màu, ai dám đảm bảo mình cả đời này không mắc bệnh chứ, mắc bệnh rồi thì phải đi khám bác sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!