Diệp Tư Nhàn cười lạnh, có lẽ cái mặt này không xé không được rồi.
''Lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng ta dễ dàng tha thứ''
Bốn chữ này vốn là Triệu Nguyên Cấp nói ra, không ngờ nhiều năm như vậy lại thành nàng.
''Nếu không phải năm nay Trung thu, trước đó Hoàng thượng nói chung vui với dân, ta nhất định ngay hiện tại sẽ tới cung Tê Phượng''
Diệp Tư Nhàn không muốn để con gái chịu ủy khuất, càng không muốn để Hoàng thượng chịu ủy khuất.
Quân quốc đại sự cũng nên cao hơn hết.
...
Mấy ngày sau, trời lạnh hơn.
Trường Uyên và Trường Diễn không biết tại sao bị đau bụng vài lần.
Diệp Tư Nhàn phải mời thái y đến xem, hai huynh đệ lại khỏe lên không hiểu tại sao.
Sau khi thái y chẩn trị bắt mạch cũng chỉ nói ăn không tiêu.
Diệp Tư Nhàn thấy hai nhi tử y y a a tinh thần vô cùng tốt, cũng không để trong lòng, an tâm chuẩn bị công việc tết Trung thu.
Tết Trung thu năm nay khác những năm qua.
Hai năm này thu hoạch tốt, Triệu Nguyên Cấp nói muốn chung vui với dân, tổ chức tiệc cơ động trên đường cái phông hoa nhất Kinh thành.
Tất cả dòng họ hoàng thất, văn võ đại thần, mệnh phụ trong ngoài đều phải tham gia, đương nhiên, chủ yếu nhất là bách tính.
Diệp Tư Nhàn đã qua nửa tháng, thân thể dần khôi phục, ngay cả thịt thừa trên bụng cũng đều đang biến mất, khuôn mặt cũng khôi phục trắng hồng như xưa.
Khí sắc tốt như vậy, ai mà nghĩ đây là nữ nhân đã bước hai chân vào Quỷ Môn quan, suýt không về được nữa.
Trước đêm tết Trung thu, Triệu Nguyên Cấp đặc biệt mời Thẩm Trị và Lương Tiến Phương hai thiên kim thánh thủ phụ khoa đến bắt mạch cho Diệp Tư Nhàn.
''Hồi bẩm Hoàng thượng, thân thể nương nương vẫn hư nhược, nhưng vấn đề không lớn, cần để nương nương bảo dưỡng''
Thẩm thái y lão thành bảo thủ, Lương thái y cấp tiến hơn nhiều.
''Theo vi thần thấy, nếu thời tiết tốt, nương nương nên ra ngoài đi mấy vòng, đừng cứ nằm đó, như vậy sẽ có lợi cho thân thể được khôi phục hơn''
Quan điểm hai thái y không giống nhau lắm, nhưng cùng nhất trí: ''Thân thể Diệp Tư Nhàn không có gì đáng ngại.
''Trẫm biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi''
Sau khi các thái y rời đi, Diệp Tư Nhàn nhíu mày nằm trên giường.
''Hoàng thượng, có thể không đi không''
''Không được, trẫm có thứ muốn tặng cho nàng''
Thái y đều nói không sao, Triệu Nguyên cấp liền không kiêng nể gì.
''Vừa vặn ngày mai trăng sáng sao thưa, khí hậu thích hợp, Nhàn Nhàn, nàng thật sự không muốn xuất cung sao?''
Triệu Nguyên Cấp có chút đau lòng.
Hai chữ 'xuất cung' này, từ trước đến nay đều do Diệp Tư Nhàn đáng thương nói ra, tùy hắn có đồng ý hay không, hiện tại thế mà đã lật ngược.
''Không muốn, Trường Uyên và Trường Diễn còn nhỏ, thiếp sợ chúng...''
''Không dẫn chúng theo''
Triệu Nguyên Cấp nhàn nhạt phất tay.
''Nhàn Nhàn, nàng tin trẫm, đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, trẫm có lễ vật muốn tặng nàng''
Diệp Tư Nhàn cảm thấy mình hiện tại như bà nội bà ngoại.
Rõ ràng lòng muốn lập tức bay ra ngoài, lại nhăn nhó lằng nhà lằng nhằng, cả buổi không quyết tâm được.
Cuối cùng vẫn là Triệu Nguyên Cấp đánh nhịp.
''Chuyện cứ quyết định vậy đi, sáng sớm ngày mai, trẫm cho người đưa y phục đến cho nàng.
Lúc này Diệp Tư Nhàn còn không biết Hoàng đế có ý gì, mãi đến....sáng hôm sau mặt trời lên cao, nàng sớm đã bò khỏi ổ chăn.
''Nương nương!''
Viên Nguyệt bưng khay quý giá, kích động đến giọng cũng đổi.
''Nương nương, người xem bộ y phục này thật xinh đẹp, theo Nội vụ phủ nói, đây chính là do hai mươi tú nương bỏ ra ròng rã hơn nửa tháng thêu đó''
''Chim Thanh Loan, hoa văn Khổng Tước này, chậc chậc, thật sự khiến người khác không kịp nhìn, nương nương người quá có phúc khí''