Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Liên Trăn sững sờ, trong đầu lướt qua khuôn mặt sáng ngờ đó, ánh mắt không chút kiêng kỵ, quả đúng là công tử trăng hoa, thật lãng phí cho vẻ ngoài tôn quý lịch sự như thế. "Thật sự đẹp trai như vậy sao?” Diệp Điển Na dấy lên lòng hiếu kỳ. Liên Trăn đang chờ trả lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh vui mừng của bà mối: "Chú rể tới rồi.” Diệp Điển Na dấy lênhứng thú, sử dụng mười tám loại võ nghệ nước ớt, chơi đoán chữ vân vân, ầm ĩ đến nỗi cuối cùng Tiêu Hàng không thể không quẫn bách nhảy một khúc « quả táo nhỏ » mới đón được cô dâu ra ngoài. Liên Trăn và Diệp Điển Na được sắp xếp ở góc dưới bên trái lễ đài, hai người vừa ngồi xuống, người của bàn bên cạnh đã đến gần. "Liên Trăn, đã lâu không gặp, không ngại chúng ta ngồi cùng bàn chứ.” Hứa Tố Ngưng mặc bộ lễ phục màu tím đắt đỏ, nổi bật da thịt tuyết trắng, tay cầm túi xách Dior màu xanh vỏ cau, khí chất vô cùng nổi bật, xinh đẹp hào phóng.
Mà hai người Trần Hân Hân, Sài Tĩnh Hương theo sát phía sau cô ta, đều mặc đồ hiệu thời thượng, trẻ trung xinh đẹp khiến những bàn xung quanh liên tục chú ý. Liên Trăn nhàn nhạt gật đầu, thật ra cô đã sớm nhìn thấy bọn họ, vốn muốn giả bộ như không nhìn thấy, không ngờ bọn họ vẫn tìm tới. "Đã qua mấy năm rồi, Liên Trăn cậu vẫn không có thay đổi gì nhỉ.” Trần Hân Hân ngồi xuống dẫn đầu cười duyên nói: "Lần trước còn nghe Sài Tĩnh Hương nói nhìn thấy cậu, nghe nói bây giờ cậu làm giáo viên múa cho trường học năng khiếu, học sinh bây giờ rất tinh nghịch đúng không, sợ là không dễ dạy.” Liên Trăn giả bộ như nghe không hiểu cô ta nói bóng gió, vẫn cười như cũ: "Cũng được.” Hứa Tố Ngưng bỗng nhiên cười nói: "tôi có nghe nói về trường học năng khiếu của cậu, một người thân của tôi có đầu tư cổ phần, lần sau tôi sẽ bảo người đó chiếu cố cậu nhiều hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!