Nhìn bộ dáng hơi tương tự của hai người, rất có thể là thân thích.
Suy nghĩ nửa ngày, Bạch Vũ cảm thấy chính mình phải nói một câu:
"Thiếu gia, vừa rồi ······."
Lời vừa nói dang dở, bỗng nhiên Quyền Tự đứng lên, đi về hướng Nam Tinh rời đi.
Câu nói tới bên miệng của Bạch Vũ, bị nghẹn lại.
Cửa toilet.
Nam Tinh rửa tay xong, vừa quay đầu đã bị một người đè lên bồn rửa mặt.
Cô sửng sốt.
Tay Quyền Tự cầm lấy tay cô, lấy thân mình đè lên, làm cho cô không thể nhúc nhích được.
Tư thế của hai người ái muội cực kỳ.
Cả người Quyền Tự cực kỳ không thích hợp, con ngươi màu xám nhạt bị bao quanh bởi những tia máu đỏ, không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn, chỉ cảm thấy có một loại không khí tối tăm bủa vây lấy hắn, lại nghe hắn nghẹn ngào hạ thấp giọng nói.
"Tặng hoa cho hai người, tôi thật sự không biết, em bác ái như vậy đấy."
Nam Tinh trầm mặc một lát.
"Anh đang tức giận à?"
Quyền Tự nhìn bộ dáng ngây thơ của cô, hắn càng bực.
Một ngụm cắn lên vành tai cô.
Cô ngốc này, sao đến giờ còn không thông suốt, sao cái gì cũng không hiểu như vậy?
Chọc cho lòng hắn càng buồn bực, nhưng cũng không thể làm gì khác được.
Chỉ là hành động cắn một ngụm này, vốn hắn muốn cắn cho hả giận, mà tới cuối cùng lại thành ái muội cọ xát.
Sự tối tăm trong mắt hắn không tiêu tan, nắm chặt tay cô, dùng trán mình chạm lên trán cô, khoảng cách hai người cực gần.
"Em nhìn trúng điểm nào của hắn? Nói cho tôi biết. Ngay cả đi học em cũng không đi, lại đi đánh đàn và tặng hoa cho hắn."
Cái giọng điệu này của hắn, nghe là biết hắn đang khó chịu cực kỳ.
Nam Tinh không trả lời.
Hắn cười khẽ:
"Vấn đề đơn giản như vậy, không trả lời được?"
Hắn vừa nói, vừa nhẹ nhàng nhéo tay cô, thưởng thức đầu ngón tay của cô:
"Ví dụ như là, thân thể của hắn tốt."
Hắn vừa cười vừa nói ra những lời này, sự tối tăm trong mắt ngày càng nồng.
Nam Tinh nhận thấy cảm xúc của hắn không đúng lắm.
Cô mở miệng, "Em nhìn trúng hắn ở chỗ, hắn có quan hệ huyết thống với em a."
Quyền Tự sửng sốt, hoàn toàn không dự đoán được đáp án sẽ thế này.
"Huyết thống?"
Nam Tinh liếc nhìn hắn một cái, lúc này mới thấp giọng giải thích:
"Lúc em mua hoa cho anh, bị em trai của em nghe được, hắn tưởng là quà sinh nhật của hắn. Vậy nên em đành mua một bó tặng cho hắn."
Đôi lông mi đen dài của Quyền Tự rung rung mấy cái.
"Em trai ruột?"
"Dạ."
Nam Tinh gật đầu.
Quyền Tự ôm chặt cô vào trong lồng ngực, như suy tư gì:
"À, tôi đây có phải nên mua một món quà tặng em trai em không?"
Cảm xúc trước đó của hắn rút đi cực nhanh, khiến cho Nam Tinh chưa phản ứng kịp.
Ánh mắt cô nhìn bàn tay quấn quanh bởi băng gạc của hắn, máu không thấm ra bên ngoài, liền đẩy người ra một chút:
"Vừa rồi sao anh lại tức giận?"
Quyền Tự không có ý định trả lời vấn đề này của cô, chỉ tiếp tục ôm cô.
Dù sao thì, chuyện nhận sai tình địch sao có thể nói ra miệng được chứ?
Khi Nam Vũ ôm một bó cẩm chướng xuất hiện trước cửa WC, liền thấy được cảnh tượng Nam Tinh bị Quyền Tự đè lên bồn rửa tay.
Tư thế ái muội cực kỳ.
Lúc này đây, Nam Vũ không có xúc động, chỉ nhìn nhiều vài lần.
Thấy Nam Tinh không để ý tới hắn, Nam Vũ "hừ" một tiếng:
"Hai người đang làm gì?"
Quyền Tự liếc mắt nhìn bó hoa kia, hơi nhướn mày.
Hóa ra là tặng cẩm chướng.
Nam Tinh cảm thấy, lúc Nam Vũ tới gần, tâm tình của Quyền Tự tựa hồ tốt hơn lúc nãy không ít.
Cô duỗi tay, đẩy Quyền Tự ra.
"Được rồi, về nhà đi."
Nói xong, Nam Tinh dẫn đầu đoàn người rời khỏi toilet.
Chờ khi Nam Tinh đi rồi, Nam Vũ đang muốn nói điều gì.
Kết quả, nghe thấy Quyền Tự nói một câu:
"Hoa này, thật xấu."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!