Hai tiếng trôi qua. “Có cách rồi, chúng ta có cách rồi”
Cục Thiên Thuẫn cuối cùng cũng nghĩ ra cách rồi.
“Đình chiến. Đình chiến ngay lập tức”
Mệnh lệnh của cục Thiên Thuẫn vừa hạ xuống, vòng vây đang ngăn cản anh phía trước đồng loạt dừng lại.
Đúng lúc anh đang bực bội, có mấy chiếc xe việt dã cắm cờ đình chiến chạy đến trước mặt anh.
Anh sẽ xem xem bọn họ định giở trò gì.
Anh không ra tay.
Cả thế giới đều dồn sự chú ý về đây.
Ai cũng muốn biết cục Thiên Thuấn đã nghĩ ra cách gì? Một đám người cả nam lẫn nữ mặc tây trang đi giày da bước từ trên xe xuống.
Phần đông đều không phải người luyện võ hay người siêu năng.
Bọn họ giống như nhân viên văn phòng vậy.
Anh nhếch khóe miệng, cười rồi hỏi: “Mấy người làm gì vậy?”
Hai người một nam một nữ dẫn đầu cảnh giác đến gần anh, giơ hai tay nói: “Quý ngài bình tĩnh, chúng tôi... chúng tôi không có ác ý, chúng tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài thôi”
“Đúng, chúng tôi muốn nói chuyện với ngài, hai bên cứ đánh qua đánh lại như vậy thật vô ích”
Anh cười lạnh: “Có gì đáng nói? Mau tránh ra, để tôi đưa hai người này đi”
“Xin ngài hãy nghe chúng tôi nói.”
“Chúng tôi muốn nói chuyện với ngài, muốn làm một trao đổi với ngài”