Từ Lam Khiết lắc đầu cười khổ: “Thôi, cô thích theo ai thì theo đi, sau này nhà máy luyện thép của tôi, tuyệt đối không bao giờ cho phép cô bước vào nửa bước.”
Từ Liên: “Sợ rằng nhà máy thép của cô không còn giữ nổi nữa.”
Từ Lam Khiết: “Ý cô là sao?”
Phương Ngạn: “Lam Khiết, vậy để tôi cho cô biết ngọn nguồn.”
“Nếu sau này nhà họ Thẩm muốn đối phó cô, cô tìm đến cầu cứu tôi, nói không chừng tôi sẽ giúp đỡ cho đấy.”
“Bằng không, thì chờ tới ngày bị loại trừ đi.”
Từ Lam Khiết nhíu mày: “Nhà họ Thẩm đối phó tôi sao? Tại sao họ lại muốn đối phó tôi.”
Sau đó, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt tái nhợt một lúc.
“Chết tiệt, Từ Liên, có phải cô đã động tay động chân vào sổ đấu thầu của tôi không?”
Từ Liên cố ý giả bộ bối rối: “Sổ đấu thầu? Sổ đấu thầu gì vậy? Tôi chưa thấy bao giờ.”
Đầu óc của Từ Lam Khiết như bị nổ tung vù vù.
Chết tiệt, cô ta dám trở mặt mà không chịu thừa nhận.
Chắc chắn cô ta đã động vào sổ đấu thầu của mình.
Cô nghiến răng nói: “Từ Liên, cô…còn không bằng con heo con chó, khiến tôi phải phá sản, có lợi gì cho cô chứ!”
Từ Liên chế nhạo: “Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì cả.”
“Cậu Ngạn, chúng ta trở lại chỗ ngồi của chúng ta thôi, ngồi đợi họ sẽ ngoan ngoãn chạy đến cầu xin chúng ta.”
Phương Ngạn nói một cách thờ ơ: “Tôi đã nói rõ rồi mà.”
“Lần trước tôi đã nói rồi mà, nội trong mười ngày khiến cô đính hôn với tôi, hôm nay cũng đúng mười ngày rồi đấy.”
“Rốt cuộc cô muốn để cho nhà họ Thẩm giết chết, hay là kết hôn với tôi, thì tốt nhất cô nên nghĩ kỷ đi.”
Diệp Huyền Tần trầm mặc hồi lâu, cũng đột nhiên lên tiếng: “Tôi cũng đã nói rõ rồi mà.”
“Nếu như sau này nhà họ Thẩm đối phó mấy người, thì các người cũng có thể đến cầu cứu chúng tôi đấy.”
“Đương nhiên rồi, nếu tôi giúp các người, thì coi như tôi thua.”
Phù!
Phương Ngạn mỉm cười: “Cầu cứu mấy người sao? Cầu cứu các người có mà làm trò cười cho thiên hạ?”
“Haha, mắc cười chết đi được. Từ Liên, đi thôi.”
Phương Ngạn đưa Từ Liên rời đi.
Khuôn mặt của Từ Lam Khiết trở nên xáo trộn vì đã tức giận từ lâu: “Tên khốn, Từ Liên…cô thật tuyệt tình, uổng công cho tôi luôn tin tưởng cô.”
Diệp Huyền Tần vỗ vỗ vai cô: “Lần này em có thể nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, hy vọng lần sau em có thể rút kinh nghiệm, đừng có mà mềm lòng như vậy nữa.”
Từ Lam Khiết lại thở dài một hơi: “Diệp Huyền Tần, chúng ta đi thôi.”