“Lần này cảm ơn có thần y giúp đỡ, ông đối với nhà họ Nhậm chúng tôi đúng là công nặng như núi.”
Vừa nói, cô vừa móc ra hai tấm thẻ.
Một tấm là thẻ ngân hàng, cùng một tấm thẻ hội viên màu vàng phát sáng.
“Trong tấm thẻ ngân hàng này có mười triệu tệ, coi như phí chữa trị của thần y.”
“Còn tấm thẻ này là thẻ khách VIP tối cao của chuỗi khách sạn chúng tôi. Chỉ cần đem theo thẻ này, sẽ được miễn phí hoàn toàn khi ở khách sạn của tôi.”
Người nhà họ Từ trợn mắt.
Nhà họ Nhậm không hổ là nhà có thế, ra tay hào phóng, tuỳ tay đã rút ra được một tấm thẻ phí trị liệu mười triệu tệ.
Chưa nói đến việc đây là tấm thẻ hội viên được miễn phí trọn đời.
Món quà này quá lớn, Lý Khả Diệu không dám nhận: “Chuyện này….. cô Nhậm, thứ này quá đắt rồi, chúng tôi không nhận được.”
Nhậm Tiền bắt đầu cầu xin: “Xin mọi người nhất định phải nhận lấy, nếu không tôi sẽ thấy áy náy cả đời.”
Lý Khả Diệu vẫn không dám giơ tay ra!
Diệp Huyền Tần nhìn ra được, Lý Khả Diệu thật ra rất muốn nhận.
Anh ta nói: “Mẹ, thích thì cầm lấy đi!”
Diệp Huyền Tần mở miện, Lý Khả Diệu mới cẩn thận dè dặt nhận lấy, cầm chặt trong tay, sợ có người cướp mất.
Diệp Huyền Tần nói: “Bố mẹ, Lam Khiết, mọi người ăn no rồi chứ, chúng ta đi thôi.”
“À, được, được!” Từ Huy Hoàng vội đồng ý.
“Xin đợi một chút.” Ông chủ Nhậm lúc này mới tỉnh táo hắn, biết là người nhà họ Từ đã cứu mình.
“Còn chuyện gì?” Diệp Huyền Tần dừng chân.
Ông chủ Nhậm nói: “Vị Từ tiên sinh là người của bệnh viện nào vậy? Ban nãy tôi thấy hình như ông rất có hứng thú với chức phó Viện trưởng.”
“Vừa hay tôi có người quen bên hệ thống y tế, có thể giúp ông một chút. Từ tiên sinh hãy để lại phương thức liên lạc cho tôi.”
Thần y như thế này, nếu như có quan hệ tốt, đối với ông ta thì chỉ có lợi chứ không có hại.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!