Diệp Huyền Tần chua xót cười cười: “Về nhà lại nói cho em đi. Ai, anh không cần, bọn họ không nên đưa cho anh.”
“Loại người chỉ biết làm khó xử anh thì không được coi là bạn của anh.”
Từ Lam Khiết: ” . . .”
Diệp Huyền Tần anh đã tự mãn!
Lúc này, Chuột Con ôm Uyển Nhi đi ngang qua từ nơi này.
Uyển Nhi nhìn thấy Tôn Phương thì vội vàng vươn hai tay, hô: “Ông Tôn ôm, ông Tôn ôm.”
“Ai, được rồi, được rồi.” Tôn Phương cưng chiều ôm Uyển Nhi vào trong ngực: “Uyển Nhi hôm nay có nghe lời không nào.”
Uyển Nhi gật gật đầu: “Ông ơi, Uyển Nhi rất nghe lời, đi tiêm mà hông khóc luôn.”
“Đúng rồi ông ơi, táo ông cho con con ăn hết rồi, không còn dư lại miếng nào luôn.”
Tôn Phương cười nói: “Ừm, Uyển Nhi thật ngoan.”
Xem ra trước kia Tôn Phương không ít lần trợ giúp Chuột Con.
Diệp Huyền Tần nói: “Tôn Phương, bệnh viện này hiện tại không có viện trưởng, ông lên làm viện trưởng trước đi.”
Gì?
Tôn Phương mừng đến chảy nước mắt.
Ông cũng đã từng tuổi này, vốn chỉ mong có thể chống chị đến về hưu đã là tổ tiên phù hộ rồi.
Ông thật sự không nghĩ tới, ông lại có thể đi được xa hơn một bước nữa!
Tổ tiên phù hộ… Không đúng, là sư phụ phù hộ mới đúng!
Người sư phụ này, quả nhiên nhận cũng không uổng mà!
Diệp Huyền Tần tự mình đưa Uyển Nhi vào ở trong phòng bệnh xa hoa.
Anh dặn Uyển Nhi sau khi đã dưỡng bệnh cho khỏe thì rời đi.
Uyển Nhi bâm sinh đã mắc bệnh tim, đây thật là nan đề của giới y học trên toàn thế giới, nhưng ở trong mắt Diệp Huyền Tần, nó cũng chỉ là mấy chứng bệnh thông thường mà thôi.
Chờ Uyển Nhi tu dưỡng thân thể đến trạng thái tốt nhất, Diệp Huyền Tần sẽ đích thân ra tay cứu giúp.
Chuột Con dỗ Uyển Nhi ngủ xong thì đi ra tìm Tôn Phương.
Anh ta đưa một tờ chi phiếu cùng với một cái thùng giao cho Tôn Phương, nói: “Chú Tôn, trong tấm thẻ này là toàn bộ tiền dành dụm của tôi.”