Những khách khứa khác cũng không còn tâm trạng uống trà nữa, đều dồn dập ra khỏi phòng khám, chuẩn bị xem chuyện cười của Từ Lam Khiết.
Vương Hậu lại gần phòng khám nhà Từ Lam Khiết, nổi giận gào lên: “Từ Huy Hoàng, cút ra đây cho ông.”
Trong phòng khám truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó một đám người liền đi ra.
Đám người này có khí thế mạnh mẽ, tây trang giày da, khiến người khác phải nhìn chăm chú.
Khách khứa nhà Trần Hạ Lan đều chăm chú nhìn kỹ, đột nhiên lập tức hoảng sợ.
Người giàu nhất Tân Hải, Thẩm Hải!
Cục trưởng cục công thương, Lưu Trình!
Người dẫn đầu cục quản lý giám sát dược phẩm, Lưu Thiên!
Đầu lĩnh sở cảnh sát, Đỗ Hồng!
Đệt, sao nhà Từ Huy Hoàng lại hội tụ nhiều nhân vật lớn như vậy.
Kéo bất cứ ai từ trong đó ra thì đều là khách quý nặng cân, có thể trấn thủ cục diện được,
Khách nhà Trần Hạ Lan, ở trước mặt người ta, thật đúng là còn chưa với được tới chữ đơn giản.
Mà Từ Huy Hoàng chẳng phải chỉ là một bác sĩ bình thường thôi sao, sao lưới quan hệ lại rộng quá vậy.
Đám người này đã sắp hối hận chết rồi, hối hận vì không nên trợ giúp cho nhà Trần Hạ Lan.
Từ Huy Hoàng đứng ở đằng trước đám người, cực kỳ tự tin: “Trưởng Khoa Hậu, ông gọi tôi có chuyện gì?”
Lúc này cả người Vương Hậu đều sắp sụp đổ.
Không nói cái khác, chỉ riêng một Lưu Thiên thì đã có thể đè chết ông ta.
Đó là cấp trên trực tiếp của ông ta đó!
Thanh âm Vương Hậu cực độ run rẩy: “Huy Hoàng…ông Hoàng, tôi…tôi là đến đưa quà cho ông.”
“Chút tấm lòng nhỏ, không tỏ rõ hết được lòng thành.”
Ông ta tiện tay cho vào túi móc ra một xấp tiền, định nhét cho Từ Huy Hoàng.
Nhưng Từ Huy Hoàng không nhận: “Trưởng khoa Hậu, vừa nãy ông còn tự mình niêm phong phòng khám của tôi, sao lúc này sao lại đột nhiên tặng quà cho tôi vậy?”
Lưu Thiên đứng ra, tức giận nói: “Khốn kiếp, loại chuyện này há có thể đem ra đùa được!”
“Vương Hậu, bây giờ tôi khống cáo ông lạm dụng chức quyền, xem thường cương vị công tác, mau chóng thu dọn hành lý cút xéo, đợi tiếp nhận điều tra đi!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!