TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chuyện Trần Gia Mỹ nói với Lý Thế Kiệt, anh cũng chẳng để tâm nhiều.
Vốn dĩ anh không muốn sống trong tình cảnh này nên tính chống đối vẫn còn đó.
Tiếng leng keng lại vang lên, một vài người khách lại bước vào.
Lý Thế Kiệt chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi tiếp tục xem tin tức và mạng xã hội xem có tin tức gì mới lạ hay không.
Lúc này, có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Lý Thế Kiệt ngẩng đầu lên, thấy Lê Nhã Trân đang đứng cùng một chàng trai trẻ nhìn anh chăm chú.
Ban đầu, Lý Thế Kiệt cứ tưởng cô dẫn bạn trai đến đây, nhưng khi nghe cô giới thiệu, nó hoàn toàn đi chệch về một hướng hoàn toàn khác so với ý nghĩ ban đầu của anh.
Chàng trai này tên Lâm Gia Huy, là người đến đây xin việc.
Sau khi chấp nhận cho Lê Nhã Trân đăng bài tuyển nhân viên rất nhanh đã tìm được một ứng cử viên.
Chẳng qua ban đầu khi đến đây, cậu ta đã hoàn toàn qua được khâu phỏng vấn nhưng vẫn vài thêm một vòng nữa, gặp mặt ông chủ.
Lê Nhã Trân chỉ vào chiếc ghế đối diện với Lý Thế Kiệt, nói với Lâm Gia Huy: "Cậu ngồi xuống đây đi."
Lâm Gia Huy không ngần ngại mà ngồi xuống ngay.
Trên gương mặt tuấn tú của cậu ta vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, hết nhìn Lê Nhã Trân lại nhìn Lý Thế Kiệt.
Lý Thế Kiệt im lặng nhìn cậu ta một lúc.
Cậu ta ta cũng không né tránh ánh mắt của anh mà nhìn trực diện vào anh.
"Cậu nói về bản thân mình đi." Anh nói, giọng có chút biếng nhác.
Lâm Gia Huy cười đáp, ngữ khí rất tự tin: "Dạ, em tên Lâm Gia Huy, 21 tuổi.
Hiện đang học năm ba ngành Quản trị nhà hàng, khách sạn ở trường Đại học H.
Em đã từng có một khoảng thời gian làm trong lĩnh vực phục vụ trong ngành ẩm thực."
Lý Thế Kiệt tựa lưng lên ghế, tư thế trông vô cùng thoải mái, ánh mắt vẫn dán chặt vào người của Lâm Gia Huy: "Tại sao cậu thấy cậu phù hợp với vị trí này?"
"Như lúc nãy em đã nói, em đã có vài năm kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực này.
Thêm vào việc em đang theo học ngành này nên có thể giúp anh đưa quán ăn lên một tầm cao mới hơn." Ngữ khí của cậu ta vẫn rất tự tin.
Lý Thế Kiệt đưa mắt nhìn quanh tiệm bánh ra hiệu cho Lâm Gia Huy nhìn theo.
Sau đó anh hỏi: "Theo cậu thì quán của tôi bây giờ nên thay đổi cái gì để thu hút nhiều khách hơn?"
Lâm Gia Huy cười đáp: "Như bảng hiệu theo em thấy nên thay đổi một chút chi tiết nữa thì sẽ thu hút khách hơn và… còn một vài cái khác nữa."
"Cậu nói xem tôi nên thay đổi ra sao?" Anh lại hỏi.
"Chuyện này thì em xin phép không nói được ạ." Cậu ta vẫn nhìn thẳng vào Lý Thế Kiệt: "Nếu em chỉ anh rồi, anh không thuê em đến đây làm việc thì sao?"
Lý Thế Kiệt bật cười.
Lâm Gia Huy nói không sai.
Anh vốn định lừa xem cậu ta nói nên thay đổi như thế nào rồi mới tính sau về việc có nhận cậu ta vào làm hay không.
Nhưng cậu ta lại không rơi vào cái bẫy này mà còn đặt một câu hỏi ngược lại cho anh.
Anh cảm thấy có chút ấn tượng với cậu ta.
Anh lại nói tiếp: "Cậu thông minh đấy.
Vậy cậu có chắc nếu tôi nhận cậu vào đây, khách hàng sẽ nhiều hơn không?"
Lâm Gia Huy gật đầu một cách nghiêm túc: "Chắc chắn."
"Trông cậu có vẻ rất tự tin." Lý Thế Kiệt cười.
"Vâng, em hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của mình."
Lý Thế Kiệt quay sang nhìn Lê Nhã Trân đang đứng gần đó.
Anh nói: "Cô thấy cậu ta thế nào?"
"Hả?" Cô quay sang, hết nhìn Lý Thế Kiệt rồi nhìn Lâm Gia Huy.
Cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
"Em thấy cũng được.
Vẻ bề ngoài cũng ưa nhìn nên có thể thu hút được nhiều khách hàng đến đây hơn.
Còn về việc có như những gì cậu ta nói không thì…" Lê Nhã Trân im lặng vài giây rồi nói tiếp: "Phải làm một thời gian mới biết được."
Lý Thế Kiệt "ừ" một tiếng, lấy bật lửa zippo ra nghịch nó trong tay, nói: "Vậy cậu ta vào làm đi."
"Thật ạ?" Lâm Gia Huy mừng rỡ nhìn anh.
"Hả?" Lê Nhã Trân kinh ngạc hỏi: "Anh không hỏi thêm gì sao?"
"Cô không cần ngạc nhiên đến vậy đâu.
Từ trước đến nay, việc tuyển nhân viên cô đều có thể làm cả, chẳng qua cô muốn hỏi qua ý kiến của tôi thôi.
Đúng không?" Lý Thế Kiệt mỉm cười nhìn cô.
Thấy Lê Nhã Trân gật đầu anh mới nói tiếp: "Nhưng tôi tin vào con mắt nhìn người của cô.
Vậy theo cô, có nên nhận cậu ta không?"
"Em thấy cậu ta cũng ổn nên có thể đến đây làm thử xem sao?"
Lý Thế Kiệt gật đầu, nhìn sang Lâm Gia Huy nói: "Cậu nghe được gì rồi đó.
Ngày mai đến đây làm."
Lâm Gia Huy vui vẻ gật đầu, lại cúi đầu cảm ơn hết Lý Thế Kiệt rồi đến Lê Nhã Trân vì đã cho mình cơ hội.
Vừa định đứng lên ra về thì nhìn thấy bức ảnh chụp tập thể nhân viên trong quán chỉ có ba người và Lý Thế Kiệt ở bãi biển, Lâm Gia Huy không nhịn được liền hỏi.
Lý Thế Kiệt không muốn đáp nên để cho Lê Nhã Trân trả lời rằng mỗi năm nhóm nhân viên đều sẽ đi du lịch cùng nhau.
Lý Thế Kiệt không muốn cậu ta nán lại đây lâu lại ảnh hưởng đến tiến độ của công việc vì khi nãy lúc phỏng vấn Lâm Gia Huy, anh đã nghe thấy vài tiếng leng keng của nhiều khách hàng liên tục đẩy cửa ra vào nên anh liền nói vài câu qua loa cho xong để đuổi cậu ta về.
Sau cuộc trò chuyện đó, Trần Gia Mỹ cũng không để ý đến Lý Thế Kiệt nữa.
Bà ta bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với nhóm bạn của mình.
Suốt cả ngày hôm đó, kể từ lúc Trần Gia Mỹ rời đi, cả tiệm bánh mới có thể yên tĩnh trở lại như ban đầu của nó.
Đến chiều, trước khi đến giờ cao điểm tan học, tan làm của người dân trong thành phố, Lý Thế Kiệt đã giao lại mọi việc trong quán cho Lê Nhã Trân, còn mình phải trở về nhà sớm hơn mọi khi một chút.
Nếu về sớm để nghỉ ngơi thì anh lại càng vui vẻ hơn.
Nhưng lần này, anh về sớm chỉ để chuẩn bị cho đi dự tiệc cùng gia đình Trịnh Quang.
Lý Thế Kiệt thầm thở dài một tiếng.
Khi đến bữa tiệc, chắc chắn sẽ bị những người bên trong hoặc phóng viên đặt nhiều câu hỏi, thậm chí sỉ nhục.
Xem ra tối nay anh phải nhẫn nhịn tiếp rồi.
Màu đỏ cam toả ra từ ánh hoàng hôn chiếu thẳng vào trong ban công phòng ngủ.
Vài cơn gió chiều man mát thoảng nhẹ qua là các chậu cây nhỏ đặt ở ban công phát ra âm thanh xào xạc.
Sau khi tắm xong, Lý Thế Kiệt chỉ mặc độc một chiếc quần đùi đi ra.
Bộ vest mới đã được đặt may trong cửa hàng Trịnh Quang thường mua được treo lên trên tủ.
Nhìn lên đồng hồ, thấy còn sớm nên Lý Thế Kiệt ra ban công, ngồi vào chiếc ghế mây đặt bên ngoài.
Anh bắt đầu châm thuốc, rít liền vài hơi.
Tay còn lại vừa nghịch chiếc bật lửa zippo vừa nhìn nhóm người giúp việc đang ở bên dưới chạy qua chạy lại, người tưới vườn người cắt tỉa cây cảnh.
Chuyện đến bữa tiệc cũng không để tâm quá nhiều nên bây giờ trong đầu anh chỉ nghĩ về kế hoạch giết Ông Hổ và kế hoạch đối đầu với nhóm Rồng Đen.
Còn nguyên nhân vì sao tập đoàn Trường Thịnh, gia đình Trịnh Quang lại dính đến nhóm Rồng Đen thì đến bây giờ anh vẫn chưa tìm ra.
Bất chợt, chiếc bật lửa từ trên tay anh rơi xuống chiếc ghế mây.
Bạn đang đọc bộ truyện Chàng Rể Bí Ẩn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chàng Rể Bí Ẩn, truyện Chàng Rể Bí Ẩn , đọc truyện Chàng Rể Bí Ẩn full , Chàng Rể Bí Ẩn full , Chàng Rể Bí Ẩn chương mới