Sau khi trở về nhà họ Đường, Lâm Tuấn cũng không cảm thấy buồn bực vì
chuyện của Đường Tịnh Nghi nữa, anh nhanh chóng nguôi ngoai cơn giận do
Đường Tịnh Nghi và Tịch Ngự Hà gây ra để tập trung chú ý vào vấn đề
khác, đó là chuẩn bị cho ca phẫu thuật của ông cụ Ngô. Thực hiện phẫu thuật cho bệnh nhân không phải là việc dễ
dàng, đặc biệt là ca phẫu thuật này còn liên quan đến tim, cơ quan quan
trọng nhất của cơ thể con người, trong quá trình phẫu thuật cần phải hết sức thận trọng, không nên bỏ qua chỗ nào dù là điểm nhỏ nhất. Nếu không, một chút bất cẩn nhỏ nhất cũng sẽ dẫn đến phẫu
thuật thất bại, ông cụ Ngô thậm chí có thể chết vì điều đó, đến lúc đó,
cho dù Lâm Tuấn có quan hệ tốt với chủ tịch thành phố Dương thì e rằng
cũng sẽ phải trả giá, vậy nên Lâm Tuấn phải chuẩn bị thật đầy đủ cho lần này. Lúc này, mặc dù không có sự hỗ trợ của các bác sĩ khác, Lâm
Tuấn đương nhiên không thể vạch ra một cách chi tiết cho ca mổ của ông
cụ Ngô được, nhưng anh có thể chuẩn bị đại khái các bước và sắp xếp tổng thể cho ca phẫu thuật. Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Tuấn và bố Đường liền lên tiếng
chào hỏi rồi trở về phòng, bật máy tính, tải phần mềm y tế đặc biệt, sau đó mở phác đồ cơ thể ra, đồng thời tập trung chuẩn bị chi tiết các thao tác sắp xếp để chuẩn bị phẫu thuật. Ở kiếp trước, Lâm Tuấn là một người rất nghiêm túc và chăm
chỉ, anh rất coi trọng công việc của mình, mỗi khi làm việc đều không
bao giờ ngủ nghỉ cho đến khi giải quyết xong công việc, cách làm việc
điên cuồng của Lâm Tuấn đã giúp anh đạt được thành tích cực cao trong
lĩnh vực y học. Sau khi sống lại trong cơ thể của Hàn Chí Khiêm, một thiếu
gia nhà họ Hàn, thái độ của Lâm Tuấn đối với công việc vẫn không hề thay đổi.
Một khi công việc bắt đầu, Lâm Tuấn hầu như không hề để ý
thời gian trôi qua cho đến khi công việc hoàn thành, ngay lúc ngồi trước máy tính, thời gian đối với anh hoàn toàn trở thành một khái niệm mơ
hồ. Thời gian dần trôi qua, tiếng ‘cạch cạch’ của bàn phím và
tiếng click chuột không ngừng vang lên trong phòng, ánh mắt Lâm Tuấn
phản chiếu ánh sáng từ màn hình máy tính, như thể anh đang có một đôi
mắt phát sáng vậy. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt với vẻ vô
cùng nghiêm túc và chăm chú, thỉnh thoảng lại cau mày suy nghĩ, lâu lâu
lại mỉm cười, như thể đã giải quyết được một vấn đề gì đó làm khó anh
bấy lâu nay. Sắc trời bên ngoài dần tối, nhưng Lâm Tuấn vẫn hoàn toàn
không thèm quan tâm, thậm chí anh cũng không để ý rằng đã đến giờ ăn
tối. Trong phòng ăn, bố Đường, mẹ vợ của Lâm Tuấn và em dâu còn
đang đi học Đường Tịnh Liên đang ngồi cùng nhau, còn người giúp việc lại đang mang thức ăn nóng hổi đã chuẩn bị sẵn lên bàn, đây là thói quen
hàng ngày của nhà họ Đường.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!