Cô mở nắp trà Ô Long, uống mấy ngụm lại nói, "Tôi ở đây, chuyện gì vậy?"
Hạ Phồn Dịch đang muốn đến nơi khác tìm xem lại nghe thấy giọng của Nhan
Thời Oanh, lập tức xoay người lại. "Cô đi đâu vậy?", cậu nhìn sang Nhan
Thời Oanh, tầm mắt hơi khựng lại, "Vết thương trên đùi cô thế nào rồi?
Có cần đi phòng y tế không?"
Nhan Thời Oanh lại uống thêm vài
ngụm, cô khẽ liếm đôi môi bóng loáng nói, "Không mấy nghiêm trọng đâu,
chỉ là khi bị đẩy, da bị cà xuống đất", cô lướt nhìn hai tay đang giấu
phía sau của Hạ Phồn Dịch, tò mò hỏi, "Anh đang cầm gì vậy?"
Hạ
Phồn Dịch nhìn thoáng qua gương mặt của Nhan Thời Oanh, mới ấp úng đưa
hai tay ra đến trước mặt cô, "Đây là hôm qua tôi nhờ người chuyên môn
điều chế ra, không phải thứ gì đắt tiền..."
"Còn có chuyện hôm đó, thật sự xin lỗi"
Cậu lấy hết dũng khí nói xong, lại phát hiện Nhan Thời Oanh mãi không chịu cầm, không khỏi ngẩng đầu lên.
"Cho nên đây là quà tạ lỗi anh tặng cho tôi sao?", Nhan Thời Oanh hơi chớp
mắt, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cậu, "Không phải tôi đã nói rồi sao? Là
tôi không cẩn thận thôi"
"Không phải, hôm đó là do tôi quá vội
vã, mới khiến cô...", Hạ Phồn Dịch mới nói đến một nửa, hộp thuốc trong
tay bỗng nhiên biến mất. Cậu dừng một chút, lại thấy Nhan Thời Oanh đã
cầm hộp thuốc lên, nhìn cậu nhợt nhạt cười, "Vậy cảm ơn anh nha!"
Hạ Phồn Dịch bất giác vui vẻ, trong lòng như trút được gánh nặng.
Nhan Thời Oanh biết nhận hộp thuốc này sẽ chẳng khác nào tiếp nhận lời xin
lỗi. Nhưng cô nào có thể dễ dàng để cảm giác tội lỗi kia tan biến nhanh
như vậy được? Cô còn cần cậu thấy áy náy với mình do đó Nhan Thời Oanh
cũng sẽ không thật sự nhận lấy.
Cô tùy ý nhìn lướt qua cánh cửa
phía sau, biết Việt Tu Ninh còn ở bên trong, sau khi nhận hộp thuốc cô
lơ đãng nói với Hạ Phồn Dịch, "Đúng rồi, lần này anh định tặng quà gì
cho Dao Dao vậy?"
Hạ Phồn Dịch vẻ mặt mờ mịt, "Tặng quà? Là sao?"
Nhan Thời Oanh kinh ngạc nói, "Đương nhiên là buổi lễ ngày kỷ niệm thành lập trường rồi. Sau những tiết mục biểu diễn chính là vũ hội, nếu Dao Dao
được chọn làm QUEEN còn sẽ lên sân khấu nữa", Nhan Thời Oanh như không
có việc gì ám chỉ, "Anh không tính tặng cho cậu ấy vòng cổ hay gì sao?"
Hạ Phồn Dịch lập tức bừng tỉnh đại ngộ, hưng phấn cảm ơn Nhan Thời Oanh
xong liền xoay người chạy đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Nhan Thời Oanh ở phía sau giả vờ gọi với theo mấy tiếng, đến tận khi đối
phương hoàn toàn biến mất mới tiếc hận nói nhỏ, "Làm gì chạy nhanh như
vậy chứ? Tôi còn chưa kịp nói Dao Dao thích kiểu dáng nào nữa... Tôi nhớ lần trước cùng Dao Dao đi dạo cửa hàng của nhãn hiệu D, cậu ấy từng nói rất thích chiếc vòng cổ Giấc Mộng Đêm Hè. Nhưng nó quá mắc, không biết
Dao Dao có chịu nhận không đây..."
Nhan Thời Oanh vừa lẩm bẩm tự
nói vừa rời đi, khi bước đến một ngã rẽ, cô trực tiếp móc di động ra, mở trang official của nhãn hàng D, xác nhận số lượng hàng hiện tại của
Giấc Mộng Đêm Hè.
Trong cốt truyện gốc, quả thật có người tặng
cho Tần Thư Dao một vòng cổ với giá trị xa xỉ, nhưng lại không hề nói rõ là của nhãn hàng nào, chỉ nói qua giá cả của nó khoảng 10 triệu. Cho
nên Nhan Thời Oanh liền căn cứ con số này lầm lượt tiến hành sàng lọc,
lại dựa theo sở thích của Tần Thư Dao liền xác định là chiếc vòng cổ
Giấc Mộng Đêm Hè của hãng D.
Chiếc vòng cổ này trước mắt chỉ còn
một chiếc, cũng không biết cuối cùng ai sẽ là người mua được và tặng cho Tần Thư Dao. Chẳng qua cô sẽ không để Tần Thư Dao mang vòng cổ do hai
người tặng thôi.
Nhan Thời Oanh đợi đến giờ nghỉ giải lao liền đi tìm Quý Lạc Thanh.
Cô cầm chiếc hộp bên trong có đặt một chiếc vòng cổ mà hôm nay đã chuẩn bị sẵn, mang theo cả hộp thuốc Hạ Phồn Dịch tặng, gõ cửa phòng học của Quý Lạc Thanh.
Tuy là người phụ trách của Thánh Bạc nhưng Quý Lạc
Thanh không phải mỗi ngày đều đến Thánh Bạc. Nếu không đến câu lạc bộ,
anh hoặc đang làm nghiên cứu hoặc đang dạy học giúp các giáo viên.
Khi Nhan Thời Oanh gõ cửa, tuyệt đại đa số người trong phòng học đều bị cô hấp dẫn tầm mắt.
Khi thấy vị mỹ nhân cực kì xinh đẹp kia mỉm cười, vẫy tay với Quý Lạc
Thanh, phòng học lập tức náo động, có người bắt đầu chọc ghẹo Quý Lạc
Thanh.
Quý Lạc Thanh bị người chọc ghẹo đến mặt đỏ bừng, sau đó anh khẽ nhìn họ lắc đầu.
Đến tận khi phòng học dần yên tĩnh lại, Quý Lạc Thanh mới cùng Nhan Thời Oanh ra ngoài.
Mới đi được vài bước, Quý Lạc Thanh đã xin lỗi cô, "Thật xin lỗi, bọn họ
ban nãy chỉ muốn chọc ghẹo tôi mà thôi, đợi lát nữa quay lại tôi sẽ giải thích rõ ràng, hy vọng em không thấy áp lực"
Anh nói cực kì nghiêm túc khiến Nhan Thời Oanh không khỏi có chút kinh ngạc.
Có rất nhiều người, đặc biệt là nam giới, đều vô cùng hưởng thụ bầu không
khí khi mọi người ồn ào ám chỉ bọn họ là một đôi, thậm chí còn mượn bầu
không khí kia rồi thoải mái làm ra những chuyện mờ ám với nữ sinh bị
ghép cặp.
Nhưng Quý Lạc Thanh dường như rất nghiêm túc trong việc không hy vọng tầm mắt của mọi người sẽ vô tình khiến cô thấy áp lực,
ngay cả khi đã biết cô thích mình.
Quả thật là lương thiện đến có chút đáng yêu.
Nhan Thời Oanh không biết vì sao lại nhớ đến con thỏ trắng mình nhận nuôi.
Cô hơi gật đầu, lấy hộp vòng cổ từ trong túi ra, ngẩng đầu nhìn anh, "Em có thể nhờ anh làm một việc không ạ?"
Nhan Thời Oanh khó xử nhíu mày, "Thật ra em muốn tặng Dao Dao một chiếc vòng cổ để chúc mừng buổi biểu diễn của cậu ấy trong ngày kỷ niệm thành lập
trường, nhưng vòng cổ này quá mắc... Dao Dao lòng tự trọng rất cao, nếu
trực tiếp đưa cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ không nhận"
Nhan Thời Oanh đầy vẻ mong đợi nhìn Quý Lạc Thanh, "Cho nên có thể nhờ anh thay em đưa cho Dao Dao không?"
"Vâng", Nhan Thời Oanh gật đầu, "Nếu do anh tặng, Dao Dao nhất định sẽ rất
vui", thấy Quý Lạc Thanh nhất thời không nói gì, cô hơi tiến đến gần,
mềm mại nhìn anh, "Học trưởng... Làm ơn đi mà"
Thanh âm kia như
thể nhẹ nhàng lướt qua đầu quả tim anh, mặt Quý Lạc Thanh đột nhiên đỏ
lên, có chút chống đỡ không nổi mà quay đầu đi.
"Tôi biết rồi"
Nhan Thời Oanh lập tức nhét hộp vòng cổ vào tay anh, khẩn trương dặn dò, "Trăm ngàn lần đừng nói là em tặng nha"
Xem ra cô thật sự quan tâm Tần Thư Dao...
Quý Lạc Thanh càng cảm thấy cô lương thiện đáng quý. Anh nhận lấy chiếc
hộp, Nhan Thời Oanh nhìn anh ngọt ngào cười, "Vậy nhờ hết vào anh nha"
Quý Lạc Thanh hơi giật mình.
Từ hôm giả thành bạn trai cô, anh thấy mình dường như có chỗ nào đó không
thích hợp. Mấy ngày nay không được gặp cô, anh càng thấy cả người kỳ
quái đến không thể diễn tả nổi.
Đến tận khi cô nhìn anh cười, anh mới bỗng nhiên ý thức được... Thì ra là vì mấy ngày nay anh không gặp
được cô, không thấy được cô cười với anh. Nụ cười kia chẳng khác gì một
tia sáng tươi đẹp bỗng nhiên chiếu qua cửa sổ, khiến sương mù tan biến
thành hư không, khiến lòng anh cực kì khoan khoái.
Quý Lạc Thanh
đôi mắt sáng như sao trời, anh đẩy mắt kính, cũng nhìn Nhan Thời Oanh nở một nụ cười sạch sẽ đến không thể tưởng tượng.
Chiếc hộp trên tay nặng trĩu, bên trên là nhãn hiệu nào đó với hình dạng kỳ lạ.
Quý Lạc Thanh liếc mắt nhìn một cái liền bình tĩnh nhận lấy. Anh nhìn Nhan
Thời Oanh tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc nhìn cô
rời đi.
Nhan Thời Oanh vừa xoay người, đáy mắt liền lộ ra vẻ thâm thúy, Quý Lạc Thanh quả nhiên không đơn giản.
Sau vài lần thử nghiệm, bất luận là ban đầu giả thành bạn trai cô hay cả
món trang sức giá cả xa xỉ kia nữa, phản ứng của anh với chúng đều không hề giống người thường.
Nhan Thời Oanh cố ý quan sát anh, phản ứng kia không phải sự trì độn vì không biết mà là một loại bình thản do đã biết quá rõ.
Trên người Quý Lạc Thanh từ trên xuống dưới đều không có một thứ gì vượt quá mười ngàn tệ, nhưng khí chất thỉnh thoảng toát ra từ người anh nhìn thế nào cũng không giống với người có xuất thân từ gia đình bình thường.
Cũng không biết rốt cuộc cốt truyện cất giấu bí ẩn gì về anh, hơn nữa
qua việc danh sách đoàn đội lúc trước khiến cô càng thêm tò mò.
Nhan Thời Oanh đưa vòng cổ xong không lập tức về ngay, thay vào đó cô đi tìm Tần Thư Dao, đưa hộp thuốc của Hạ Phồn Dịch cho nàng.
Tần Thư
Dao hoàn toàn không biết gì cả, còn tưởng rằng là cô đưa, nàng cực kì
vui sướng nghe theo ý kiến của cô, đặt hộp thuốc ở nơi dễ thấy nhất.
Buổi tối đến lúc phải đi, Nhan Thời Oanh tạm biệt Tần Thư Dao ở cổng trường, sau đó một mình về nhà.
Tối nay dường như muốn mưa, sắc trời đen cực nhanh. Nhan Thời Oanh mới đi
được vài bước liền cảm nhận được một sự kỳ lạ không thể nói nên lời.
Giống như có người đang bám theo phía sau cô.
Nhan Thời Oanh theo bản năng quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy một màn đêm đen kịt.
Cô nghĩ có lẽ bản thân đã quá nghi thần nghi quỷ, lại lặng lẽ lấy chiếc gương nhỏ ra, chiếu về phía sau
Mới chiếu một chút đã có một thanh âm bỗng nhiên gọi cô, "Oanh Oanh..."
Thanh âm kia cực kì u oán, Nhan Thời Oanh vội vàng thu gương sau đó ngẩng đầu, thế nhưng lại nhìn thấy Âu Dương Tấn Không.
Đã vài ngày cô không gặp gã, hôm nay gặp lại thấy khóe miệng gã một mảng
xanh tím, cũng không biết bị ai đánh, tuy vết thương đã nhạt nhiều,
nhưng trong hoàn cảnh u ám thế này vẫn có chút rợn người.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!