Trong giây phút mất tập trung ấy, cô trượt xuống được một lúc thì bị vệ sĩ túm lấy tấm trải giường rơi xuống đất giật mạnh. Tô Phù giống như con kiến trên nhành cây, không tốn một chút sức lực nào bị kéo xuống. Bụp! Tô Phù ngã dập xuống bãi cỏ, cô nhíu mày đau đớn, sắc mặt trắng bệch ‘Mau đi’ vệ sĩ thô lỗ kéo cô đứng dậy, xoay người đưa trở về phòng. Bỏ chốn bị bắt tại chỗ, lần sau lại muốn chạy e là khó càng thêm khó. Cửa sổ đêm đó liền bị thay bằng những song sắt, bịt kín lại lối thoát duy nhất của cô. Đêm nay, cô phải chiến đấu với cái bụng đang đói cồn cào. Sáng hôm sau, mùi hương đồ ăn như cũ đánh thức cô.
Tô Phù mở mắt, toàn thân đói đến không còn một chút sức lực nào, cô đi đến bên cửa giơ tay gõ. Không có bất kỳ động tĩnh gì. Ở trong bệnh viện tâm thần, lúc bị nữ bác sĩ áo khoác trắng đó tra tấn, chuyện bỏ đói một hai ngày cũng thường xuyên xảy ra. Chống đỡ hai ngày không ăn không uống đối với cô cũng không phải việc gì khó. Huống hồ, nơi này còn có nước. Cô tiến vào trong phòng tắm, uống nước trực tiếp từ vòi nước trong bồn rửa tay. Uống vào mấy ngụm, dạ dày đã dễ chịu đôi chút, cô đi ra khỏi phòng tắm, quay trở lại giường nằm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!