TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chuyển ngữ & Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Trong lúc chuẩn bị cho buổi biểu diễn ba lê cuối năm, Khương Vũ cũng bắt đầu dành dụm tiền học của trường nghệ thuật Esmeralda.
Chỉ cần cho cô một cơ hội, cô tin rằng mình nhất định sẽ được chọn.
Dạo gần đây vì nhiệm vụ [cứu vớt thiếu niên ác ma] mà Khương Vũ hơi sa sút tinh thần, rơi vào trạng thái lười biếng.
Mặc dù đây là một cái “bánh vẽ” to thật to, nhưng thù lao lại tới ba trăm triệu tệ.
Nhưng mà để lấy được khoản tiền này không phải chỉ cần vài ngày, vài tuần ngắn ngủi là được.
Thậm chí là phải mất đến tận mấy tháng.
Thế nên cô phải lo cho cuộc sống của mình trước đã.
Song, điều Khương Vũ không ngờ là vào một buổi chiều tan học, cách đó mấy phút.
Khương Vũ nhận được một thông báo từ app [đã biết]: “Bởi vì cô đã tái sinh được một khoảng thời gian nhưng không thực hiện nhiệm vụ [cứu vớt thiếu niên ác ma] nên trừ 500 tệ trong tài khoản sống lại, số dư hiện tại là 4300 tệ.”
Khương Vũ kinh hồn bạt vía, kiểm tra số dư trong tài khoản.
Quả nhiên, số dư còn lại sau khi cô đóng học phí đã thiếu mất 500 tệ!
Cái app thối tha, sao còn có vụ trừ tiền nữa chứ!
Khương Vũ gửi mấy dấu “???”
Dịch vụ số trả lời Khương Vũ: Sau khi nhận nhiệm vụ, trong một khoảng thời gian dài không thực hiện sẽ bị cho là [kéo dài thời gian quý báu của người ủy thác].
Trừng phạt: Kéo dài một ngày thì trừ tài khoản 500 tệ.
Nếu không còn số dư trong tài khoản thì người được tái sinh cũng kết thúc cuộc đời mới.
Khương Vũ: …
Dịch vụ số: “Nếu như người được tái sinh bắt đầu nhiệm vụ trong vòng 12 giờ thì số tiền đã bị trừ sẽ được hoàn trả lại tài khoản.”
Khương Vũ: Được, ngươi thắng!
Cô đặt điện thoại xuống, nhìn Trần Vi đang thu dọn sách vở để chuẩn bị ra về: “Tiểu Vi, cậu giúp tớ nghe ngóng một chuyện.”
Trần Vi: “Cậu nói đi.”
Khương Vũ nhìn xung quanh, sáp lại gần cô ấy, thì thầm: “Cậu biết Cừu Lệ không?”
Trần Vi cũng đè thấp âm lượng: “Tớ có biết cậu ta, nhưng mà… sao cậu lại nhỏ tiếng thế?”
“Vì cậu ta rất nguy hiểm nên phải nói nhỏ thôi.” Khương Vũ tiếp tục nói: “Cậu biết cậu ta học lớp nào không?”
“Lớp 3 á.” Trần Vi đáp: “Cậu ta không phải vừa chuyển đến đây vào học kỳ trước sao.
Tớ nghe nói là đích thân hiệu trưởng “đào” nhân tài ở trường số 12 ấy, còn kể là chỉ số thông minh của tên đó cao lắm đấy.
Học sinh trường chúng ta làm gì có ai bằng cậu ta.”
Những điều này, Khương Vũ biết chứ.
Ở kiếp trước, cậu ta là tên tội phạm thông minh được báo đài đưa tin liên tục trong mười ngày.
“Trước khi chuyển đến đây cậu ta học trường số 12?”
“Đúng vậy, không ngờ đúng không.”
Nghe nói trường số 12 là ngôi trường cấp ba tệ hại nhất ở Bắc thành, tỷ lệ học sinh rớt đại học cao, vàng thau lẫn lộn, thường xuyên xảy ra bạo lực học đường.
Mà giáo viên ở đấy cũng chẳng biết ai tốt, ai xấu.
“Nếu như không phải thành tích Cừu Lệ tốt thì sao trường mình có thể nhận cậu ta chứ.
Còn được miễn toàn bộ học phí và cấp học bổng.”
Cô lấy đầu ngón tay gõ gõ đầu mình: “Vậy ở đây của cậu ta có vấn đề, nói chính xác là có chướng ngại tình cảm… Cậu đừng chọc cậu ta đấy nhé!”
Đương nhiên là Khương Vũ cũng không muốn đụng đến cậu ta, nhưng mà không làm nhiệm vụ thì sẽ nghèo, sau đó là nghèo đến chết.
Cô cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Cừu Lệ chính xác là có chướng ngại tình cảm.
Nói cụ thể thì là không cảm nhận được tình cảm thông thường của con người, lạnh nhạt, ích kỷ, không có khả năng đồng cảm.
Cho nên cậu rất khó cảm nhận được tình cảm trong những sự việc thường ngày.
Do đó, theo như phân tích của các chuyên gia trên ti vi thì tâm lý của cậu ta đã bất thường thì khi giết người hay tra tấn người khác cũng không cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào.
Kiểu chướng ngại tâm lý này, căn bản gọi là “giết người không ghê tay” để hình dung!
Khương Vũ thật sự rất sợ cậu ta.
Nhưng, sợ thì sợ, chứ nhiệm vụ thì vẫn phải làm.
Cô ra khỏi cổng trường từ sớm, đứng bên kia đường đợi Cừu Lệ.
Chẳng mấy chốc, cô đã nhìn thấy cậu ta đi ra một mình.
Dáng người cậu cao gầy, trên trán dán miếng băng cá nhân màu nâu, đeo cặp sách bằng một bên vai, mặc đồng phục màu trắng xanh.
Trông cậu ta thế này, thì chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, hồn nhiên, trong sáng.
Ai có thể tượng tưởng được rằng, sau này cậu ta lại trở thành tội phạm.
Khương Vũ nghĩ đến nhiệm vụ của mình, nhanh chóng chạy theo cậu ta.
Đương nhiên là cô không dám tiến lên trước và bắt chuyện với cậu, cô chỉ có thể như lần trước, đi theo sau lưng cậu.
Trước tiên là tìm hiểu, làm rõ hoàn cảnh của cậu rồi tính tiếp.
Cừu Lệ vẫn đến cửa hàng tiện lợi, mua một lon Sprite.
Lần trước là kem socola, thì lần này là kem sữa chua đậu đỏ.
Vừa đi vừa ăn.
Ai có thể ngờ rằng, dáng vẻ vừa đi vừa ăn của cậu học sinh cấp 3 kia lại trở thành tên tội phạm đáng sợ khi trưởng thành chứ.
Đi ngang đầu ngõ, có một đám nhóc đang ăn hiếp một cậu bé, xô xô đẩy đẩy cậu bé trên mặt đất rồi cướp lấy xe đồ chơi trong tay cậu bé.
Cậu bé chảy nước mắt, đám nhóc ấy xô đẩy cậu bé khiến cậu lăn đến bên chân Cừu Lệ, cậu bất lực nhìn về phía Cừu Lệ mà ra tín hiệu giúp đỡ: “Anh ơi, giúp em với! Cứu em!”
Song, Cừu Lệ vẫn ngậm kem trong miệng, trực tiếp đi qua người cậu bé.
Nội tâm không mảy may gợn sóng, con ngươi không hề chuyển động.
Trên thế giới này, mỗi một ngày đều xảy ra bạo lực học đường và ức hiếp kẻ yếu.
Cậu không cảm nhận được cái khốc liệt của thế giới này, không quan tâm đến vui buồn những người xung quanh.
Cậu đi đến góc ngõ, bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng quát lanh lảnh: “Dừng tay!”
Cừu Lệ hơi nghiêng đầu, chợt nhìn thấy Khương Vũ vội chạy đến để bảo vệ cậu bé bị bắt nạt sau lưng, nói với đám nhóc kia: “Ỷ đông hiếp yếu thì làm gì đáng mặt đàn ông!”
Đứa lớn nhất trông cũng tầm học sinh cấp 2, ỷ đông nên chẳng sợ Khương Vũ chút nào mà đáp lời: “Chị gái! Khuyên chị đừng có mà nhiều chuyện, chị không phải là đối thủ của bọn tôi.”
“Không phải chị đây không đánh lại mấy đứa, anh chị đang ở đây, anh ấy đánh đấm hay lắm đấy.
Các em có mười đứa cũng không phải là đối thủ của anh đó đâu.”
Dứt lời, Khương Vũ chỉ chỉ vào góc ngõ mà Cừu Lệ đang đứng.
Các giống đực tựa như luôn cùng điện tích đẩy nhau.
Khi đám nhóc nhìn thấy Cừu Lệ, sợ đến mức không nói được lời nào.
Mặc dù cậu chẳng làm gì cả, chỉ đi ngang qua bọn nhóc mà tụi nó vẫn cảm nhận được sức mạnh kì lạ nào đó trên người cậu, tuyệt đối là người không nên đụng vào.
Đám nhóc nhìn nhau, cuối cùng là lựa chọn giải tán.
Khương Vũ quỳ xuống, đưa khăn giấy cho cậu bé lau nước mắt, nói với cậu: “Sau này chúng nó còn bắt nạt thì em nhất định phải đánh lại.”
Cậu bé thút thít nhìn Khương Vũ: “Em… không dám.”
“Phải làm thế.” Khương Vũ kiên định: “Không sợ bị đánh, nhưng nhất định phải đánh lại.
Bất kỳ sự bắt nạt nào cũng đều phải trả giá.
Có như vậy, cho dù em không đánh lại nhưng họ sẽ không thấy việc bắt nạt em là một việc hết sức bình thường.”
Cậu bé trầm ngâm rồi gật gật đầu, nói một tiếng cảm ơn với cô rồi rời đi.
Cừu Lệ quay đầu lại nhìn Khương Vũ, trong đôi mắt cậu chợt hiện lên tia hứng thú.
Khương Vũ vẫy vẫy tay về phía Cừu Lệ: “Ấy, trùng hợp thật, lại gặp nhau nữa rồi.”
Cừu Lệ ngậm kem, thuận miệng nói: “Không trùng hợp, là cậu cố ý đi theo tôi.”
“…”
Mặt Khương Vũ sượng lại khi bị vạch trần như vậy, sờ sờ đầu: “Cũng không phải là đặc biệt cố ý.”
“Sao?”
“Tớ muốn làm quen với cậu, tớ là Khương Vũ.” Cô duỗi tay về phía anh: “Cậu là Cừu Lệ sao, rất vui khi được làm quen với cậu.”
Ánh mắt ngả ngớn của đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia rơi xuống người cô, cười lạnh: “Nói thật, có cái gì mà rất vui?”
“…”
Dm, cậu ta ấy vậy mà cắt đứt cuộc nói chuyện này.
Khương Vũ nhìn cậu thiếu niên tình tính khó chịu, âm trầm.
Cô biết, khi nói chuyện với cậu, cô cần phải cẩn thận.
“Tớ muốn kết bạn với cậu thôi mà.” Khương Vũ cố gắng thể hiện thiện chí của mình hết mức có thể, hi vọng cậu có thể nới lỏng đề phòng với cô.
Cừu Lệ chỉ lẩm bẩm một chữ “Cút.”
Dứt lời, cậu bỏ tay vào trong túi, bước về phía trước một cách lười biếng.
Khương Vũ nhìn bóng dáng cao gầy của cậu.
Thành thật mà nói thì nhiệm vụ trị giá ba triệu này thật khó xơi.
Nhưng cô cũng không thể nào mà bỏ cuộc.
Cô đã chấp nhận làm nhiệm vụ, nếu như không hoàn thành thì không chỉ bị trừ tiền mà mạng sống của cô cũng bị đe dọa.
Dù sao cũng phải chết, vậy thì cứ làm cho bằng được.
Bạn đang đọc bộ truyện Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu, truyện Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu , đọc truyện Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu full , Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu full , Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu chương mới