Trần Trì vo tờ giấy đáp án kia thành một cục, lưu loát ném vào thùng rác.
Thời Ôn nhìn đến sửng sốt.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được lãnh lẽo cùng lệ khí từ trên người cậu toát ra.
Bởi vì tính chiếm hữu cao, nên không muốn người khác dạy học cho cô? Hay là ảo não do không giải được đề hoá học?
Dù thế nào cũng không nên để cậu có cảm xúc cực đoan như vậy
Cô khều khều Vương Đình, nhẹ giọng hỏi: "Trần Trì với đại học bá kia trước đây từng có xích mích sao?"
Vương Đình trợn mắt: "Mình cảm thấy như vậy rất bình thường."
"Hả?"
"Trần Trì như vậy mới là bình thường, đối xử với cậu mới là bất bình thường."
"Có ý gì chứ?"
"Chính là chỉ đối xử tốt với cậu thôi ấy."
Có phải không?
Thời Ôn nhíu mày.
Đó còn không phải vì cô đối xử với cậu tốt sao?
Lông mày của cô nhanh chóng giãn ra.
Bởi vì cô thật tâm tốt với cậu, nên cậu mới không phòng bị đối với cô, coi cô trở thành bạn tốt.
Mà đối với những người khác, cậu luôn lấy xa cách để bảo vệ chính mình. Có lẽ đây là phương thức cậu giao tiếp với mọi người.
Khó trách, vẫn luôn cô độc một mình.
Nếu để cho câu biết không phải ai cũng xấu xa, có thể cậu sẽ mở rộng lòng chịu kết bạn với mọi người. Đợi đến lúc đó cậu sẽ hiểu rằng một người có thể có nhiều bạn, như vậy tính chiếm hữu của cậu sẽ không mạnh như bây giờ, cũng không còn cố chấp nữa.
Đỗ Khải Trình nhìn trên bàn Thời Ôn rồi lại nhìn Trần Trì, biết câu đã ném tờ giấy vào thùng rác. Cậu ta giận nhưng cũng không dám nói gì, chỉ lắp bắp: "Cậu...cậu..cậu..."
Trần Trì lười phản ứng cùng cậu ta, duỗi tay đưa sách cho Thời Ôn.
Thời Ôn còn mải suy nghĩ về việc giúp cậu hoà nhập với cuộc sống, chưa kịp lấy lại tinh thần.
Căn bản chưa kịp cầm lấy, đã bị cậu một lần nữa cướp đi.
Thời Ôn rối rắm: "Tôi còn phải học, cậu mau đưa sách cho tôi."