TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương 113: Xem như rất có duyên.
Kiều Quốc Thiên cười nhìn vào hai mắt cô ta, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì. Sau một lúc gật đầu nói: “Đương nhiên có rồi, cô yên tâm đi, chắc chắn rằng sẽ có cơ hội để cô hành động”
Tô Hoàng Quyên cũng không ở lại thêm nữa, thay bộ quần áo lúc trước rơi lại ở chỗ Kiều Quốc Thiên, sửa sang bản thân lại gọn gàng, cầm lấy túi xách ưu nhã đi ra ngoài.
Cô lái xe, chuẩn bị rời khỏi đó.
Nhưng mà xe chưa đi được mười mét bỗng nhiên cô nhìn thấy một bóng người đang đứng ở ngoài biệt thự.
Người đó đứng ở xung quanh biệt thự, luôn ngẩng đầu nhìn ngây ngốc vào bên trong, không một chút động đậy.
Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy bóng dáng này có chút quen thuộc. Suy nghĩ một chút cô lái xe đỗ vào bên đường.
“Dì là ai vậy?” Hạ cửa xe xuống, cô ta ngó đầu ra ngoài hỏi.
Nghe thấy có tiếng hỏi, người kia quay đầu lại. Nhìn rõ khuôn mặt đó qua ánh đèn xe, Tô Hoàng Quyên hai mắt sáng lên: “Là dì hả?”
Ánh mắt người kia bối rối: “Cô quen tôi sao?”
Tô Hoàng Quyên xuống xe rồi đưa cho bà ta một tấm danh thiếp.
Bà ta liếc mắt nhìn sau đó ngẩng mặt lên, ánh mắt quyến luyến nhìn vào gương mặt của Tô Hoàng Quyên một vòng: “Hóa ra là người dẫn chương trình của chương trình thời sự đây sao, chẳng trách lúc nãy tôi lại cảm thấy quen quen. Nhưng mà chúng ta có quen biết nhau sao?”
Được một lúc, nhìn thấy Lâm Vân Thanh nhìn mình chằm chằm, cô ta để lộ ra tâm tư lòng mình, vội vàng gật đầu: “Nhất định ạ, dì yên tâm đi nhé. Cháu không phải là người nhiều chuyện đâu?
Lâm Vân Thanh lúc này mới nở nụ cười: “Thái độ người làm tin tức như các cô rất nghiêm túc, tôi tin cô.”
Bà lại cúi đầu cầm lấy danh thiếp của Tô Hoàng Quyên rồi nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, hôm nay gặp được cô Tô tôi cảm thấy rất vui, tôi xin phép đi trước”
“Hay như này đi, dì cần đi đâu, cháu tiễn dì” Tô Hoàng Quyên đã mở cửa xe ghế lái phụ.
“Vậy thì phiền toái quá”
“Không phiền đâu ạ, cháu đã nói là chúng ta rất có duyên rồi mà, hơn nữa, dì nhìn xem, xung quanh biệt thự này không có chiếc xe nào cả, nếu dì muốn đi ra ngoài thì phải đi đến tận nửa đêm cơ. Buổi tối cũng không an toàn nữa”
Lâm Vân Thanh nhìn xung quanh, quả nhiên cả con đường cũng chỉ có mấy ngọn đèn lẻ loi.
ở đây luôn vắng vẻ và yên tĩnh cũng không có xe đi lại.
Đắn đo một chút.
“Vậy tôi đành phải làm phiền cô Tô rồi. Cô chỉ cần đưa tôi đến đoạn đường có xe là được rồi.”
“Được ạ”
Tô Hoàng Quyên đỡ Lâm Vân Thanh lên xe.
Hai người một mạch đi vào nội thành. Tô Thanh Vân là một người thông minh, suốt quãng đường đi cô ta không có bất kì biểu hiện nào quá niềm nở với Lâm Vân Thanh.
Cho đến khi Lâm Vân Thanh nhin không được hỏi: “Cô là bạn gái của cậu Kiều sao?”
“Dì là đang nói đến Quốc Thiên ạ?” “Đúng rồi”
“Không phải đâu ạ. Cháu với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.” Tô Hoàng Quyên cười “Còn gì thì sao? Dì với Quốc Thiên sao lại quen biết nhau ạ, rất nhiều năm đã không gặp rồi sao ạ?”
“…” Lâm Vân Thanh trầm ngâm một chút mới mỉm cười nói: “Tôi là bạn học cũ của bố cậu ấy. Vì lý do cá nhân mà phải rời nơi này vài năm cho nên cũng rất lâu rồi không có gặp”
Mặc dù là mỉm cười nhưng mà giữa hai hàng lông mày của Lâm Vân Thanh rõ ràng có nỗi bị thương không dấu nổi.
Những năm đó ở trong tù, bà đã chịu hết mọi đau khổ và dày vò. Đến hôm nay nghĩ lại, có thể chịu đựng được khổ cực như thế, tất cả đều là vì muốn gặp hai đứa con của mình.
Nhưng đáng tiếc.. Du Ánh Tuyết giờ không biết đang ở nơi nào.
Nó vẫn còn nhỏ như vậy..
Càng nghĩ càng không kìm nén được mà rơi lệ.
Tô Hoàng Quyên thấy vậy, lấy khăn giấy đưa cho bà ấy: “Dì có tâm sự gì không? Hay là dì cần cháu giúp gì chuyện gì không?
“Không. Không có” Lâm Vân Thanh đã quen cô đơn một mình, bà không quen nhận sự giúp đỡ của người khác, càng không quen trước mặt người lạ mà để lộ ra cảm xúc của mình.
Lấy khăn giấy lau nước mắt, lại bật cười nói: “Cô Tô, cô để tôi xuống đường này là được rồi. Ngày hôm nay thật sự là làm phiền có nhiều rồi”
Bạn đang đọc bộ truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ tại truyen35.shop
anh gần như vậy, ngón tay đặt lên ngực anh, nhưng mà tim vẫn đập nhanh như vậy.
“Sao lại ngây người như thế? Hả?” Kiều Phong Khang thấy cô ngây người, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, anh cười nhìn cô, khàn giọng nói nhỏ: “Muốn hả?”
Ánh Tuyết bình tĩnh lại, bực bội đánh anh một cái: “Chú mới muốn đấy!”
“Ừm. Đúng là tôi muốn” Mặt Ánh Tuyết càng đỏ hơn, anh vậy mà lại thừa nhận một cách thẳng thừng như vậy!
Cô vội vàng cài lại cúc áo sơ mi cho anh, “Chú đừng có động dục nữa!
Từ ngày hôm nay trở đi cháu phải đi học cho đàng hoàng, không thể lại đến muộn nữa”
Kết quả.
Xe đi vào đúng vào giờ cao điểm buổi sáng, tắc đường rất lâu.
Ánh Tuyết nhìn thời gian. Chỉ còn hơn 10 phút nữa là đến giờ học nhưng mà cứ ngồi xe mà đi như vậy chỉ sợ là nửa tiếng cũng chưa tới được trường.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bé Con, Chú Không Thể Chờ, truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ , đọc truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ full , Bé Con, Chú Không Thể Chờ full , Bé Con, Chú Không Thể Chờ chương mới