Tang Ương nghi ngờ vụ tai nạn giao thông có vấn đề, là vì cái chết của cô ở thời không thứ nhất và của Bách Chu ở thời không thứ hai đều liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến vụ tai nạn này.
Cô đã tìm mọi thông tin liên quan mà một người dân bình thường có thể tìm được, kết quả là ngay từ ngọn nguồn cũng đã có khả năng sai.
"Rất dễ để biết ông ấy có nói thật hay không, chỉ cần hỏi bóng gió với đồng nghiệp của ông ấy một chút là biết." Tang Ương chầm chậm nói.
Muốn xác định xem Phương Thịnh có nói dối hay không không khó, khó là nếu như Phương Thịnh không nói dối, thì tất cả dấu vết về vụ tai nạn kia đều biến mất theo dòng chảy ngược của thời gian, hai cô muốn tìm cũng không có gì để tìm.
Tang Ương và Bách Chu nhìn nhau, đều phát hiện điểm khó giải quyết nhất này.
Hai người không thảo luận tiếp, vì thảo luận tiếp cũng chẳng có ích gì.
Về đến nhà, Đậu Hà Lan đã sắp cào hỏng cửa, đói đến kêu gào.
Bách Chu vỗ vỗ đầu nó, cho nó ăn, sau đó nhìn sang Tang Ương: "Chị đi tắm trước đi, em dắt Đậu Hà Lan ra ngoài một lát."
Shiba là giống chó vô cùng bướng bỉnh cũng vô cùng nổi loạn, lúc thân thiết thì làm người ta cảm động, lúc phá nhà thì không bao giờ kiềm chế, phải cho nó vận động đủ mới được.
Tang Ương lên tầng trên, lấy điện thoại, đọc tin tức thành phố, không có tin về tai nạn giao thông.
Từ tám giờ, cứ vài phút cô sẽ lại chú ý đến tin tức, sợ rằng dù các cô đã làm được đến đây, tai nạn vẫn sẽ xảy ra.
Nếu vậy, e là chỉ có thể giải thích bằng cách nói không thể thay đổi số phận.
May mắn là không có, may mắn là các cô đã thành công.
Tang Ương tắm rửa xong ngồi trên giường một lúc lâu, Bách Chu mới trở về. Cô vừa lên tầng liền nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó chui vào chăn nằm, chớp mắt, nhìn Tang Ương vẫn chưa nằm xuống.
Nhìn nửa phút, cô kéo tay áo Tang Ương: "Đừng nhìn điện thoại nữa, nhìn em đi."
Tang Ương vốn đang trả lời mấy tin nhắn vừa rồi không có thời gian trả lời, nghe em nói vậy liền đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn em.
Mới đầu Bách Chu còn có thể bình tĩnh đối diện với chị, nhưng vài giây sau liền không nhịn được cười, hai tay nắm mép chăn kéo lên, chỉ để lộ đôi mắt đầy ý cười.
Tang Ương cũng nằm xuống, nghiêng người đối mặt với em.
Bách Chu đưa tay vuốt mi tâm của chị: "Chị vẫn còn lo lắng sao?"
Đương nhiên là lo lắng. Tang Ương không nói gì, chỉ nắm tay em, đưa đến bên môi hôn.
Ánh mắt Bách Chu ngoan hiền giống một con cừu con, cô suy nghĩ một lát, mới nói: "Đừng lo, em thấy chúng ta đã rất ổn, ít nhất chúng ta đã ngăn cản một vụ tai nạn giao thông, cứu được rất nhiều sinh mạng."
Em nói rất đúng, nỗi lòng căng thẳng của Tang Ương thoáng chốc dịu xuống.
Nhưng cùng lúc đó, cô lại nhận ra, Bách Chu của hiện tại khác với Bách Chu ở không gian trước.
Bách Chu kia trải qua ba năm tử biệt căn bản không có thời gian lo lắng tai nạn có xảy ra hay không, em chỉ muốn nhìn thấy Tang Ương vẫn ổn, chỉ hy vọng Tang Ương bình an, còn về những người khác, có lẽ em cũng lo lắng, nhưng không có thì giờ để quan tâm.
Vì thế Tang Ương càng trân trọng Bách Chu tốt bụng và lương thiện của hiện tại.
Bách Chu chợt giữ hai vai cô, trở mình, đè lên người cô.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!