Giống như có người giương chiêng đánh mạnh vào tai Bách Chu, cô cảm thấy trong tai vang ù ù, màng nhĩ chấn động dữ dội, não cũng ong ong hỗn loạn.
Cô nâng tay vịn vào lan can cầu thang.
Nỗi khủng hoảng lúc ban ngày lại nổi lên gấp bội sau khi tất cả đã nằm xuống, ngôi nhà trống trải này như nói với cô rằng, cô đã quá ngây thơ, sự tình vẫn chưa chấm dứt.
Tang Ương đã đi đâu. Bách Chu cố gắng bình tĩnh lại, cô liên tục hít sâu, đè lại trái tim đập kịch liệt.
Cô giơ tay nhìn đồng hồ.
8:40.
Cô mở nhật ký cuộc gọi, thấy người phụ trách gọi đến lúc 8:23, cô nói mấy câu với Tang Ương, rồi đổi giày, nhiều nhất là một phút.
Cô ở ngoài chỉ khoảng mười lăm phút.
Chỉ mười lăm phút ngắn ngủi, sao lại không thấy Tang Ương.
Bách Chu ngơ ngác nhìn đồng hồ, nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng, trong đầu lóe lên một từ.
Biến mất.
Biến mất vô cớ.
"Ẳng!" Đậu Hà Lan chạy ra từ một căn phòng, sủa một tiếng với Bách Chu khi thấy cô đứng ở cầu thang, sau đó nghiêng đầu, nhìn cô một cách tò mò.
Bách Chu lập tức tỉnh táo lại, cô phải tìm Tang Ương.
Điện thoại bỗng đổ chuông.
Bách Chu lấy điện thoại từ túi quần, hai chữ Tang Ương hiện trên màn hình, cô nhanh chóng nhận máy, bỗng chốc im lặng khi cuộc gọi được kết nối.
"Tiểu Chu." Tiếng Tang Ương truyền tới, "Em về nhà chưa?"
Bình tĩnh dịu hiền, không khác gì bình thường.
Nhưng Bách Chu lại như mất hết sức lực, cô dựa vào lan can trượt xuống bậc thang ngồi: "Rồi."
Tang Ương giải thích với cô: "Có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, rất nhiều người bị thương, bệnh viện quá tải, chị phải đến hỗ trợ. Tối có thể sẽ về muộn, cũng có thể sẽ không về, em ngủ sớm nhé, không cần đợi chị."
Nghe thấy bốn tiếng tai nạn giao thông, Bách Chu từ từ khom người, vùi mặt vào trong khuỷu tay của mình: "Chị đang lái xe à? Vậy chị tập trung nhìn đường đi, đừng đi nhanh quá, phải chú ý an toàn."
"Chị đi xe Tụng Ý, cô ấy đi qua đón chị." Tang Ương nói, "Nhưng chị cũng không nói chuyện tiếp với em được, sắp đến rồi."
Từ nhà hai cô đến bệnh viện chỉ mất mười phút đi xe, một trong những nguyên nhân trước đây chọn căn nhà này cũng là vì gần nơi Tang Ương làm việc.
"Được, đến nơi nhắn tin cho em."
Bách Chu vùi đầu vào trong cánh tay, hít một hơi thật sâu, lấp đầy không khí vào phổi, lồng ngực đau âm ỉ sau khi nỗi sợ tột độ dịu xuống.
Shiba đi tới, dụi dụi vào đầu gối gập lại của Bách Chu, khẽ liếm mu bàn tay cô.
Chó rất nhạy cảm đối với tâm trạng của người, Đậu Hà Lan cảm nhận được tâm trạng của Bách Chu lúc này đang bấp bênh.
Bách Chu ngẩng đầu, đôi mắt thường ngày phát sáng giờ phút này lại yếu ớt và vô lực.
"Chị rất sợ chị ấy lại gặp chuyện không may, chị sợ điều mình tìm lại sau khi đánh mất cuối cùng vẫn là một sự tuyệt vọng khác càng bất lực hơn." Cô cười yếu ớt nói với Đậu Hà Lan.
Đậu Hà Lan thè lưỡi, kề sát cả người vào đùi Bách Chu, ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo ngoan hiền.
Bách Chu nhìn nó một lát, đưa tay ôm lấy cổ nó, vuốt ve lông trên đầu nó: "Cảm ơn em đã tìm được bức tranh kia để chị quay lại, về sau chị sẽ chung sống hòa bình với em, không ghét em giành Ương Ương với chị."
Đậu Hà Lan không hiểu cô nói gì, nhưng cảm nhận được tâm trạng của cô không còn quá tệ, vì thế ư ử mấy tiếng, thoát khỏi vòng tay của cô, chạy ra chỗ khác chơi.
Bách Chu nhìn nó chạy đi xa, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại đang nắm chặt trong tay. Góc điện thoại cứng nhắc làm tay cô hơi đau, tâm trạng chợt bình tĩnh lại, cô cảm thấy bản thân thật buồn cười.
Nếu là bình thường không thấy Tang Ương, phản ứng đầu tiên của cô sẽ là gọi điện hỏi chị đi đâu, nhưng vừa rồi, có lẽ vì chuyện quay ngược thời gian mà khoa học không thể giải thích được, cũng có lẽ là vì lo lắng mọi chuyện sẽ lại đi theo phương hướng của thời không trước, cô lại có thể nghĩ rằng Tang Ương biến mất vô cớ.
Đúng là tự mình dọa mình.
Bách Chu nghĩ mà vẫn sợ, sắc mặt chưa dịu xuống, vẫn tái nhợt như bị bệnh, nhưng ánh mắt một lần nữa có sức sống.
Cô đi tới cửa, không mở quà, mà bưng hộp đựng ngỗng mua về lên nhìn.
Không thể thực hiện kế hoạch nấu mì ban đầu, Tang Ương không ở nhà, cô không có động lực tự làm cho mình ăn.
Bách Chu trầm tư nhìn ngỗng quay một lát, quyết định đi nấu canh.
Một ca phẫu thuật kéo dài đến mười mấy tiếng cũng là chuyện bình thường, rất vất vả, nấu một nồi canh, mang luôn cả ngỗng quay cho Tang Ương vậy.
Tang Ương ngồi trên xe Hứa Tụng Ý.
Thấy cô cất điện thoại, Hứa Tụng Ý mới quay sang, rồi lại nhìn về phía trước, tán gẫu: "Nói với Tiểu Chu rồi à?"
"Ừm." Tang Ương nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn bên đường chiếu vào trong xe, rồi lại lui về giống như thủy triều, để lại một vệt sáng bất định trên khuôn mặt của cô.
"Sao thế? Nhiều tâm sự vậy?" Hứa Tụng Ý lại hỏi.
Tang Ương nghĩ về giọng nói của Bách Chu trong điện thoại vừa rồi, rõ ràng ở ngay bên tai, thế nhưng lại như xa xôi vô cùng, cũng có lẽ là cô quá nhạy cảm.
Tang Ương ngước mắt, nhìn Hứa Tụng Ý, cười nhàn nhạt: "Không sao", lại nghĩ đến cuộc điện thoại từ bệnh viện, "Chỉ sợ đêm nay sẽ bận đến sáng."
"Ừm. Tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, mình đoán chắc chắn sẽ rất bận, phần lớn là cũng sẽ gọi cậu về bệnh viện, nên vừa được thông báo mình liền nhắn Wechat cho cậu, vừa hay tiện đường qua đón cậu."
Phía trước là cổng chính của bệnh viện, còn có hai chiếc xe đang xếp hàng chờ qua, một người bảo vệ đứng ở bốt kiểm soát, đang duy trì trật tự cho các phương tiện ra vào.
Hứa Tụng Ý đánh lái đi theo sau hai chiếc xe kia, trêu chọc: "Nhưng nếu biết Tiểu Chu ở nhà, mình đã không nhắn tin cho cậu, chắc chắn em ấy sẽ muốn đưa cậu đi."
"Cậu học Khương Uyển ít thôi." Tang Ương không hài lòng nói. Khương Uyển thích nhất là trêu các cô, đặc biệt là trêu Tiểu Chu, thích nhìn thấy em nổi giận.
Hai người nói đùa với nhau, nhưng đến khi xe dừng lại, mặc dù vẫn nói, nhưng vẻ mặt cả hai đều trở nên nghiêm chỉnh, mở cửa xe, chạy đến khoa cấp cứu, nhanh chóng tham gia đội ngũ cứu người.
Khi nhận được tin nhắn Tang Ương đã đến bệnh viện, Bách Chu đang rửa nguyên liệu nấu canh.
Tay ướt, cô tiện rút một tờ giấy lau bếp lau mấy lần cho khô nước bám trên đầu ngón tay, rồi ấn mở màn hình điện thoại.
"Chị đến bệnh viện rồi." Wechat của Tang Ương cực kì ngắn gọn.
Đến bệnh viện rồi thì tốt. Bách Chu lại rửa mấy miếng sườn và đồ ăn kèm, sau đó nhìn thời gian, quyết định đợi một lát, một tiếng sau sẽ nấu, sau đó đợi đến hai ba giờ sẽ mang cho Tang Ương, nếu may mắn, lúc đó chị có thể vừa hay tan ca.
Bách Chu thường xuyên đưa đón Tang Ương, thỉnh thoảng cũng lo chị tăng ca sẽ đói, sẽ mang đồ ăn cho chị, kinh nghiệm đầy mình.
Cô rửa tay, cầm điện thoại ra khỏi phòng bếp, nghĩ ngợi, lại gửi Wechat cho Tang Ương: "Khi nào tan ca nói với em."
Sau đó nhìn thấy Đậu Hà Lan nằm bên cửa phòng bếp, nhìn cô bằng ánh mắt trách móc, hiển nhiên đang nghĩ cô ăn vụng gì ngon sau lưng nó.
Sắp đến chín giờ, còn ba tiếng nữa ngày hôm nay sẽ kết thúc.
Tâm trạng đang thoải mái, Bách Chu mở đồ hộp cho Đậu Hà Lan. Đậu Hà Lan ngửi thấy mùi đồ hộp, lập tức vẫy đuôi lấy lòng. Bách Chu giơ hộp lên cao trêu Đậu Hà Lan một lát, mới đổ vào trong bát cho nó trước tiếng kêu ư ử sốt ruột của nó.
Đậu Hà Lan thích thú thưởng thức đồ ăn ngon. Bách Chu đi đến phòng vẽ, định tiếp tục vẽ chùm sáng kia, lại thấy được bức tranh mình đặt trên tủ lúc ban sáng.
Cô bước tới, cầm lên, vừa xem vừa đi đến sô pha ngồi xuống.
Buổi sáng khi phát hiện bức tranh này trở lại cùng mình, Bách Chu cảm thấy rất hoảng loạn, lúc này vẫn có vài phần cảnh giác với nó.
Nhưng nhìn một lát, cô nhớ đến tư duy hội họa của mình trước đây khi mới vẽ bức tranh này.
Bấy giờ vũ trụ được xem như một khái niệm mới mẻ, rất nhiều trẻ em tiếp xúc với lĩnh vực kiến thức này dưới sự chỉ dẫn của phụ huynh và giáo viên, cách hiểu phổ biến nhất về hố đen lúc ấy là sự bí ẩn và nuốt chửng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!