Ngày hôm sau Lôi Lạc Thiên cùng Tề Phú về công ty làm việc.
Trình Lam gọi cho Đường Tam, đến biệt tự Lôi Viên có chuyện bàn bạc.
Tề Phong nhìn thấy Đường Tam, từ bên ngòai đi vào anh vui vẻ nói.
“Sao em đến sớm vậy, tối hôm qua còn bảo là mệt.”
Đường Tam tức giận bĩu môi nói.
“Tại anh đó, cả đêm hành hạ người ta.”
Tề Phong nghe cô nói vậy liền hắng giọng.
A um....
Lúc này mấy tên thuộc hạ của Tề Phong, đứng bên cạnh canh chừng điều bụm miệng cười.
Trong lòng thầm nghĩ.
Rốt cuộc cũng có người trừng trị được đại ca.
Đường Tam nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng, khuôn mặt ửng đỏ của Tề Phong liền bật cười.
Đường Tam cố tình chiêu chọc anh.
“Để em dặn dò Má Trần, nấu canh tẩm bổ cho anh, đêm qua anh yếu quá.”
Tề Phong nghe Đường Tam nói vậy, muốn bị sặc bở nước bọt của chính mình.
Tề Phong ngượng ngùng xoay người nhìn mấy tên thủ hạ, bắt gặp khuôn mặt muốn cười mà làm ra vẻ, chúng tôi không nghe được gì của họ.
Tề Phong nổi giận trợn mắt lên nhìn Đường Tam, lúc này đang thông thả bước lên lầu, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Đường Tam vừa đi vừa cười gian trá,
để lại Tề Phong với một bụng đầy nộ khí.
Bước vào phòng của Trình Lam, Đường Tam nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế sopha kế bên cửa sổ.
Tầm mắt của Trình Lam nhìn ra ngoài, ngấm những bông hoa xinh đẹp mà Lôi Lạc Thiên hôm qua cho người trồng vì cô.
Từ trên nhìn xuống Trình Lam có thể nhìn thấy, các cành hoa Hồng màu đỏ được kết thành hình trái tim, ở trong chính giữa, là hai chữ cái T và L, được kết thành bằng hoa Hồng trắng.
Chữ T tượng chưng cho Thiên cũng có thể là Trình trong Trình Lam, còn L thì là Lam cũng có thể là Lôi trong Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Thiên biết Trình Lam thích nhất là hoa Tường Vi.
Hoa thương Vi có rất nhiều màu, nhưng chung quanh Lôi Lạc Thiên chỉ trồng một mặt hoa Tường Vi màu Hồng.
Vì Hoa Tương Vi màu hồng, có ý nghĩa là “Anh yêu em mãi mãi.”
Anh muốn làm Trình Lam kinh ngạc, mới cố tình cho người trong vòng một ngày làm hoàn tất vườn hoa này để tặng cô.
Tâm tư của Lôi Lạc Thiên làm Trình Lam vô cùng cảm động.
Càng lúc cô càng cảm giác được, tình yêu mạnh mẽ mà anh đã dành cho cô.
Có đôi khi Trình Lam nghĩ, nếu cuộc đời này mình không gặp được một người bá đạo mà chung tình như Lôi Lạc Thiên.
Không biết bay giờ mình sẽ ra sao, chắc có lẽ giờ này cô vẫn là một Trình Lam, vô tư không lo âu, không vướng bận, không có một tiêu trong cuộc sống.
Ngoại trừ nghiêm túc làm nghiệm vụ ra, chắc có lẽ cô sẽ không bao giờ biết đến cái gì gọi là “tình yêu khắc cốt ghi tâm“.
Đường Tam đi đến bên cạnh, đặt tay lên vai của Trình Lam nhìn theo tầm mắt của Cô.