Lăng Phong cùng Giang Lãng nghe vậy, lập tức như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Cố Hoài, nhìn xong Cố Hoài, lại nhìn chằm chằm hai ly trà sữa trong tay Kỳ Nguyệt, biểu tình vô cùng đau đớn. Lăng Phong chạy đi, giày cũng mặc chiếc nọ chiếc kia, trên tay còn cầm quyển sách || Trăm Năm Cô Độc ||, " Bang", một tiếng liền ném xuống đất: " Cậu mua trà sữa, vì cái gì không phải cho bọn tớ mà lại cho người khác! Mấy năm nay chung sống với nhau, chung quy lại một ly trà sữa cũng không cho bọn tớ!" Kỳ Nguyệt: ".......?" Kỳ Nguyệt chớp chớp mắt, nửa ngày mới phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng nói: " Trà sữa này là mang về cho hai cậu?" Khó trách Cố Hoài lại đi mua trà sữa..... Cho nên, hai người chạy vội vàng xuống đây, giày cũng không kịp xỏ, chính là vì hai ly trà sữa? Là có bao nhiêu tình yêu dành cho trà sữa vậy?
" Ngại quá, tớ không biết là mang về cho hai cậu? Để tớ đi mua lại sau....." Kỳ Nguyệt đem trà sữa đưa qua. Cố Hoài đứng bên cạnh Kỳ Nguyệt, cũng không nói chuyện, nhưng biểu tình kia, làm Lăng Phong cùng Giang Lãng cảm thấy nếu chính mình dám nhận trà sữa, đầu đều bị Thánh Thượng chém. Lăng Phong giống như kiên cường mà nói một câu: " Không cần, chúng tớ không ăn của ăn xin!" Giang Lãng phảng phất nhìn biểu tình của Kỳ Nguyệt như đang nhìn họa quốc yêu phi, tấm tắc nói: " Thật không nghĩ tới, lại là cậu, bạn học khoai tây! Cậu theo đuổi cũng rất khẩn trương a! Không chỉ có trà sữa! Cư nhiên liền được Cố Hoài chở!" Kỳ Nguyệt ý thức được bọn họ đáng hiểu lầm, khóe miệng hơi trừu, giải thích nói: " Bạn học hai điểm, các cậu hiểu lầm rồi, tớ cùng Cố Hoài chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau, cậu ấy giúp tớ giải vây, sau đó liền mang tớ đi đường này, lúc ấy.........."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!