Đột nhiên, tiếng nũng nịu của Thi Diễm vang lên phá tan sự lúng túng.
“Hỏng rồi, hình như tôi bị dị ứng…”
Tôi ngẩng đầu nhìn sang chỉ thấy trên cánh tay Thi Diễm có mấy vết đỏ.
Trông không giống dị ứng lắm.
Nhưng cũng khiến tôi thuận lợi trốn thoát khỏi vòng tay Bùi Dao Châu.
Bình luận chuyển hướng trong chớp mắt: “Mấy người vừa đẩy nhầm thuyền đều bị vả mặt nhỉ?”
“Diễm Diễm nhạy cảm quá, trước đó ảnh đế Bùi nói dị ứng là nói với Diễm Diễm, trong lòng anh ấy chỉ có mối tình đầu là Diễm Diễm thôi.”
Trang Dã nói: “Tôi nhớ trong vali anh Châu có mang thuốc dị ứng? Hồi sáng tôi thấy.”
Chỗ quay phim ở vùng xa xôi hẻo lánh, không mua thuốc được, tổ đạo diễn mang thuốc dị ứng của Bùi Dao Châu tới.
Bình luận lại ồ ạt mấy câu “thâm tình”.
Thi Diễm uống một viên, ánh mắt hồng hồng nhìn Bùi Dao Châu.”
“Cảm ơn anh, Dao Châu, nếu không em cũng không biết làm sao mới ổn được.”
Bùi Dao Châu ngồi cạnh bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm hộp thuốc dị ứng, không đáp lại.
Trang Dã rất lắm chuyện: “Anh Châu, sao anh biết mà mang thuốc dị ứng theo vậy? Em thấy anh mang theo mấy loại liền.”
Bùi Dao Châu: “Tình đầu của tôi từng nói cô ấy bị dị ứng đậu phộng, ngứa đến nỗi không có thuốc không chịu được, nên mang theo đã thành thói quen.”
Trang Dã ồ lên một tiếng: “Anh Châu, anh chu đáo ghê, được làm mối tình đầu của anh thật hạnh phúc.”
Thi Diễm che mặt.
Bùi Dao Châu lại nhếch môi, khẽ cười tự giễu một tiếng: “Không, tôi không tốt.”
“Người tốt sẽ bị đá sao?”
Anh vừa nói vừa như lơ đãng ngước mắt nhìn lướt về phía tôi.
Ánh mắt vẫn mang theo nỗi hờn tủi như trước.
Tôi hận không thể rúc xuống dưới gầm bàn.
Nhưng lúc này Thi Diễm đứng lên, giậm chân khiến cho mọi người đừng tra hỏi bất lịch sự nữa.
Bình luận tranh cãi ngày càng hăng: “Đây đâu chỉ là cưng chiều, là tình yêu đích thực mới đúng. Lúc nào cũng mang theo thuốc bên người, không phải ai cũng làm được. Tôi còn chẳng nhớ nổi.”
“Lẽ nào hồi trước Diễm Diễm đá ảnh đế Bùi sao? Tôi đau lòng cho ảnh đế quá chừng.”
“Lầu trên không bị mù chứ? Còn Diễm Diễm nữa chứ, cô xem ảnh đế Bùi có thèm phản ứng lại Thi Diễm không? Từ đầu tới cuối bọn họ còn không nói chuyện, đẩy thuyền gì chứ, nhỏ ít thuốc mắt đi. Ảnh đế Bùi vẫn luôn nhìn lén Lâm Lộc, giống như chú chó lớn bị bỏ rơi vậy.”
“…Ánh mắt không khác nào con chó nhà tôi hahaha.”
“Nhưng mối tình đầu của Bùi Dao Châu là Thi Diễm, nếu không sao Thi Diễm lại phản ứng như thế.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!