Giờ Hạ Hạ đã mơ hồ biết “thích” có nghĩa là gì rồi.
Bé nháy mắt nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên vài giây, cũng banh khuôn mặt nhỏ nghiêm túc gật đầu.
Phản ứng của bé giống như Mạc Đình Kiên đã dự đoán.
Anh khoanh tay tựa vào ghế, đổi cách hỏi khác: “Mẹ và chị xinh đẹp, con chọn ai?”
Đôi mắt Hạ Hạ lập tức sáng lên, nhún vai, bộ dạng rất xấu hổ, trong tiếng nói không che dấu được vui mừng: “Chị xinh đẹp.”
Câu trả lời này của bé, đúng là khiến Mạc Đình Kiên có chút bất ngờ.
Thời gian Tô Miên và Hạ Hạ ở chung không nhiều lắm, nhưng dù gì cũng thường xuyên tới thăm bé, không nghĩ tới bé lại chọn Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên khẽ đưa tay cẩn thận vén tóc mái tán loạn trên trán Hạ Hạ, hờ hững hỏi: “Chị xinh đẹp và ba, chọn ai?”
Gần như không hề do dự, Hạ Hạ liền lớn tiếng nói: “Ba.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, rũ mắt xuống, liền nhìn thấy Hạ Hạ ngước đầu cười ngọt ngào với mình.
Đáy lòng Mạc Đình Kiên đột nhiên mềm nhũn, đột nhiên nghĩ đến cách đây không lâu ở trên đường ngẫu nhiên gặp cảnh tượng một cấp dưới mang theo con nhỏ đi dạo phố.
Anh nhớ đến lúc đó cấp dưới gọi đứa bé tên là gì ấy nhỉ.
Hình như là… Tiểu Điềm Tâm?
Vậy cũng gọi là Tiểu Điềm Tâm sao?
Hạ Hạ đây mới là Tiểu Điềm Tâm.
Cánh tay Mạc Đình Kiên dùng sức, liền ôm Hạ Hạ vào ngực, dùng giọng điệu thương lượng nói, “Vậy chúng ta đến làm hàng xóm nhà chị xinh đẹp được không?”
Hạ Hạ vội vàng gật đầu: “Được ạ.”
Mạc Đình Kiên khẽ cười một tiếng: “Con còn không biết hàng xóm là gì.”
Sau đó, Mạc Đình Kiên liền mang Hạ Hạ về phòng bé, giúp bé thu dọn hành lí.
Thu dọn hành lí được một nửa, Mạc Đình Kiên đột nhiên dừng lại.
Sao anh lại làm chuyện này thuần thục như vậy? Giống như trước đây đã từng làm chuyện như vậy.
Anh mang theo hành lí, ôm Hạ Hạ xuống lầu, Mạc Cẩm Vân đang muốn để Tô Miên lên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm.
Tô Miên nhìn thây Mạc Đình Kiên mang theo vali hành lí, sắc mặt hơi ngưng lại: “Thu dọn hành lí làm gì? Anh muốn đi đâu sao?”
Mạc Đình Kiên đang muốn mở miệng, liền giống như nghĩ đến gì đó, cúi đầu liếc mắt nhìn Hạ Hạ.
Sau đó, anh chỉ lạnh lùng quét qua Tô Miên một cái, không nói gì, một tay ôm Hạ Hạ, mang theo vali hành lí liền đi ra ngoài.
Tô Miên biến sắc, xoay người liền đến phòng ăn tìm Mạc Cẩm Vân.
Lúc Mạc Cẩm vân theo ra tới, Mạc Đình Kiên đã ôm Hạ Hạ ngồi vào xe.
Mạc Cẩm Vân chạy tới, dùng sức vỗ lên cửa sổ xe, “Đình Kiên, em đi đâu vậy?”
Mạc Đình Kiên hạ cửa sổ xe xuống, “Tới nơi yên tĩnh một chút.”
Nói xong,liền kéo cửa sổ lên, lái xe rời đi, để lại Mạc Cẩm Vân rít gào phía sau như người điên.
“Đình Kiên. Mạc Đình Kiên. Em quay lại cho chị.”
Mạc Cẩm Vân tức giận đến đau đầu, xoay người vào cửa dặn dò vệ sĩ: “Đem người đuổi theo mang Đình Kiên về cho tôi.”
Cô ta không thể để Mạc Đình Kiên rời khỏi tầm mắt mình.
Một khi Mạc Đình Kiên rời khỏi tầm mắt cô ta, khó đảm bảo sẽ phát sinh tình huống gì đó khó mà chống chế được.
Có lẽ anh sẽ nhớ lại chuyện trước kia, có lẽ sẽ tin đám người Cố Tri Dân kia…
Tô Miên cũng không nghĩ tới Mạc Đình Kiên sẽ lạnh lùng như vậy, cô ta tiến lên an ủi Mạc Cẩm Vân, “Cẩm Vân, chị đừng quá nôn nóng, Đình Kiên anh ấy…”
“Câm miệng.” Sắc mặt Mạc Cẩm Vân khó coi a một tiếng: “Đều là chuyện tốt cô làm ra. Hôm qua cô suýt chút nữa làm mất Hạ Hạ, Đình Kiên vốn đã nổi nóng, hôm nay cô còn khăng khăng muốn đến nhà họ Mạc.”
Gia cảnh Tô Miên cũng không kém, từ nhỏ đến lớn người bên cạnh đều nịnh bợ cô ta, có thể nói là thuận buồm xuôi gió mà lớn lên.
Ngoài trừ ăn quả đắng ở chỗ Mạc Đình Kiên, cô ta còn chưa từng bị ai dùng giọng điệu này nói chuyện.
Cô ta nhẫn nhịn tức giận nói: “Còn không phải tôi muốn khiến Đình Kiên sớm chấp nhận tôi một chút sao? Tôi đã đợi ba năm rồi. Phụ nữ có bao nhiêu cái ba năm chứ? Tôi đã ba mươi tuổi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!