TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Buổi chiều hơn 6 giờ.
Lâm Hạo làm giấy xuất viện cho chị gái, đóng viện phí, sau đó mới cùng mẹ đưa Lâm Diệp về nhà.
Dưới sức ép của mẹ Lâm, cô gái nhỏ Lâm Diệp ủy khuất ngồi vào ghế sau, theo bên cạnh là mẹ Lâm cứ hầm hầm tức giận.
Xe cứ thế nổ máy, rời khỏi bãi đỗ, Lâm Diệp vẫn bị mẹ gắt gao giữ lấy tay.
Người phụ nữ trung niên chưa kịp thay quần áo ở nhà đã kéo Lâm Hạo ra cửa, nhanh chóng đến chỗ cô.
Bà từng là người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, nhưng bây giờ hai vết chân chim hiện rõ bên khóe mắt, da dẻ cũng không trắng mịn nõn nà như lúc còn trẻ, nhưng bởi vì khả năng Lâm Diệp rất lớn, cho đến khi cô tự kiếm được tiền mẹ Lâm chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc và cuộc sống, cả những năm ăn học của Lâm Hạo bà cũng chưa từng phải nghĩ đến.
Lâm Diệp chăm sóc mẹ rất tốt, đến bây giờ cô hai mươi tám tuổi, mẹ Lâm không có dấu hiệu lão hóa quá nhiều, bà mang theo hơi thở của thời đại, trưởng thành trong dáng vẻ người phụ nữ từng trải, những chuyện đã qua, những việc đã làm khiến bà hiểu Lâm Diệp, cũng khiến cho bà biết cách làm thế nào để đào tạo ra một cậu con trai như Lâm Hạo.
Bố mẹ Lâm Diệp li hôn khi cô sáu tuổi, lúc đó mẹ Lâm đang mang thai Lâm Hạo, một người phụ nữ như Lâm Túc nên làm gì sau khi li hôn?
Bà không nhận một đồng trợ cấp nào từ chồng cũ, tự mình nuôi dạy con cái, sau khi Lâm Diệp được mười tuổi bà mới quen biết Lý Thuần Nguyên, mà người đàn ông đó giúp đỡ ba mẹ con vô điều kiện.
Đối với Lâm Diệp và Lâm Hạo, Lý Thuần Nguyên giống như một người bố.
Ông không bị áp lực gia đình, không có vợ con, trong tâm niệm của ông chỉ có mỗi Lâm Túc, nhiều lần Lâm Diệp nói với mẹ hãy đón nhận người đàn ông ấy, nhưng Lâm Túc không đồng ý.
Cuộc đời này bà chỉ có một người chồng, cũng chỉ có thể yêu một người đàn ông, trái tim bà vốn chật hẹp, sau khi li hôn với Thịnh Quốc Trung, bà không thể đón nhận thêm người đàn ông nào bước vào cuộc sống mình, nếu không phải vì Lâm Diệp và Lâm Hạo yêu thích Lý Thuần Nguyên, bà cũng không niệm tình xem ông là bạn.
Đáng tiếc, người đàn ông bà yêu là kẻ phản bội, vết thương lòng đó không có cách vào chấp vá, người đàn ông mang cái tên Thịnh Quốc Trung ấy cả đời này cũng không biết cô gái nhỏ Lâm Túc yêu ông nhiều thế nào.
Bỏ lỡ người yêu mình là một điều đáng tiếc, nhưng phản bội chính là tội ác không thể tha thứ.
Năm Lâm Diệp hai mươi bốn tuổi, cô đã đủ tiền mua nhà, mua xe, vốn định cho Lâm Hạo đi du học nhưng cậu không đồng ý, cậu nói với Lâm Diệp muốn ở bên cạnh chăm sóc mẹ và chị gái, muốn ngày ngày đều có thể nhìn thấy nụ cười của họ.
Trong trí nhớ của Lâm Diệp, em trai chính là món quà quý giá nhất mà người bố đáng trách kia để lại cho cô và mẹ.
Tuy lúc nhỏ rất vất vả, nhưng Lâm Diệp không bao giờ sợ, mỗi lần nghĩ đến mẹ và em trai, dù thế nào cô cũng chưa từng bỏ cuộc.
Một năm trở lại đây, Lâm Diệp mua một căn chung cư gần bệnh viện, để tiện đi làm cũng tiết kiệm tiền thuê nhà.
Với bản tính tham tiền của Lâm Diệp mua nhà chính là lựa chọn sáng suốt nhất, còn căn nhà kia cô để lại cho Lâm Hạo, vừa gần trường vừa gần chỗ công tác mới.
Chỉ là nó không thuận đường với bệnh viện mà Lâm Diệp đang công tác, để tiết kiệm thời gian và chi phí đi lại, Lâm Diệp luôn về nhà vào mỗi cuối tuần, không thích giao du bạn bè, cũng không thích ăn cơm với khách hàng.
Mẹ Lâm không muốn cô về nhà riêng, bà không yên tâm để Lâm Diệp tự sinh tự diệt lại thêm cô vừa xuất viện, dù có nói thế nào Lâm Diệp cũng không nói lại mẹ.
Thay vì tự mình tìm rắc rối, Lâm Diệp thích an phận thủ thường.
Cô thà rằng mình sống nhàm chán một chút, cũng không muốn dính líu đến quá nhiều người.
Xe lái vào cổng lớn, khi nó dừng trước một căn biệt thự tầm trung, Lâm Hạo xuống xe mở cửa cho mẹ và chị gái, khi cả hai người bước xuống xe người đàn ông mới đóng cửa.
Lâm Hạo đứng bên cạnh Lâm Diệp, nhỏ giọng: "Chị muốn trốn cũng trốn không được!"
Lâm Diệp vung tay đánh mạnh một cái vào vai Lâm Hạo, nghiến răng nghiến lợi: "Đây không phải là nhờ cái miệng tốt của em sao?!"
Lâm Hạo bật cười, nhún vai: "Em vô tội nhé! Chị cũng biết khả năng đàn áp của chị Lâm rất lớn!"
Lâm Diệp thoáng rùng mình, thật là cô không dám tưởng tượng cái cảnh, Lâm Hạo bị mẹ cầm chổi rượt khắp nhà chỉ vì muốn biết hành tung của cô.
Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ, Lâm Diệp thương cảm xoa xoa bả vai em trai, an ủi: "Chị hiểu mà!"
Hai chị em người một câu, mẹ Lâm bước tới, hắng giọng khiến hai con người làm chuyện xấu giật mình kêu lên một tiếng "mẹ", lại nhìn nhau cười hì hì.
Mẹ Lâm lắc đầu ngao ngán: "Còn đứng đây to nhỏ, không nhanh vào nhà tắm rửa mẹ nấu cơm cho hai đứa!"
Lâm Hạo gật mạnh đầu: "Dạ!" một tiếng, chân dài vai rộng bước nhanh đi vào mở cửa.
Lâm Diệp cùng mẹ theo sau, lúc thấy mẹ Lâm cầm túi xách cô mới nhớ ra: "Lâm Hạo, túi xách của chị đâu?"
Vừa mở cửa nhà Lâm Hạo vừa lên tiếng: "Lúc dọn phòng bệnh, em không thấy.
Sao vậy? Mất túi xách rồi à?"
Làm sao mất được kia chứ? Lâm Diệp ở phòng cảnh sát cũng tính là gần cả ngày, buổi trưa đi ăn cô không có mang theo, hình như vẫn ở chỗ ngồi trong phòng hình sự.
Nghĩ cả buổi, Lâm Diệp cũng chắc chắn cô đã bỏ quên nó ở văn phòng.
Lắc đầu, Lâm Diệp đi vào nhà.
"Không mất à? Thế có cần đi lấy không? Chị có nhớ đã bỏ nó ở đâu không?" Lâm Hạo đóng cửa, thay dép đi trong nhà.
Lâm Diệp tựa vào tường, nhướng mắt với em trai, ánh mắt cô lia đến chỗ mẹ Lâm, một giây Lâm Hạo liền như ngộ ra chân lý của cuộc đời, cậu cười.
Mẹ Lâm nghe đến Lâm Diệp muốn đi, bà liền quay phắc đầu lại, một mực kiên quyết: "Muộn rồi, không đi đâu nữa! Túi xách mất rồi thì mua cái mới, còn không mất thì cứ để đó, chẳng ai lấy đâu mà lo.
Hai đứa nhanh chóng đi tắm thay quần áo cho mẹ, cơm rất nhanh sẽ nấu xong."
Khi mẹ Lâm đi vào hướng bếp, còn không quên ghé đầu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm hai cô cậu đang đứng ở cửa: "Không có đi đâu đấy!"
"Dạ, con biết rồi mẹ!" Lâm Diệp kéo dài giọng, bất lực lê thân đi lên lầu.
Căn biệt thự này không lớn lắm, nhưng đã nói là biệt thự thì cũng thuộc dạng đẳng cấp, Lâm Diệp không về nhà thường xuyên thì trong nhà chỉ còn mỗi Lâm Hạo và mẹ, thỉnh thoảng Lý Thuần Nguyên có sang ăn cơm, nhưng một lúc cũng về.
Nhà lớn, mẹ Lâm lại thích náo nhiệt, đôi lúc Lâm Hạo còn bảo mẹ mời mấy chị em thân thiết trong hội phụ nữ về nhà đánh bài, chơi mạc chược.
Mẹ Lâm như vậy mới vui vẻ, cũng không còn dư giả thời gian truy đuổi Lâm Diệp hay Lâm Hạo.
Chỉ là, từ sau khi chị em bạn dì của mẹ đến nhà, Lâm Diệp càng có nhiều buổi xem mắt mà cô không thể từ chối được.
Dù mỗi lần đi xem mắt kết quả không đâu vào đâu nhưng mẹ Lâm không bao giờ bỏ cuộc, vẫn hối thúc Lâm Diệp đi xem mắt, có bạn trai, kết hôn, sinh con.
Lâm Diệp lên tầng, Lâm Hạo theo phía sau.
Bạn đang đọc bộ truyện Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh!, truyện Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! , đọc truyện Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! full , Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! full , Án Tình: Đội Trưởng Lục Chào Anh! chương mới