Anh không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt cô. Nếu muốn bắt nạt cô, anh sẽ chặn ở cửa. "Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân?" Mẹ Phùng kêu mấy lần, Đinh Tâm Nguyệt ngẩn ra một chút: "Làm sao vậy?" "Tâm Nguyệt, cô làm sao vậy?" Bà thấy cô ngẩng đầu, mở to mắt, như thể cô bị bỏ bùa. Đinh Tâm Nguyệt tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có tìm được Kỷ Hạo Du, anh đi rồi?
Trở lại nhà họ Kỷ, tim Đinh Tâm Nguyệt càng thêm lạnh. Chẳng lẽ những gì cô nhìn thấy ở nghĩa trang cũng là ma? Nhưng làm thế nào mà cô có thể nhìn thấy ma? Cô có thể thấy Kỷ Hạo Du, Kỷ Hạo Du nói là vấn đề của ngọc, nhưng những hồn ma khác thì sao? Cô không hiểu, ngồi ở trong phòng cả buổi trưa, thẳng đến chạng vạng Dương Hoa Hoa tới gặp cô, cô cũng chỉ tùy tiện nói vài câu. Điều kỳ lạ hơn nữa là đêm nay Kỷ Hạo Du không xuất hiện nữa, cô muốn một lời giải thích, cô dựa vào bên giường chờ đợi, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, Kỷ Hạo Du đứng ở bên giường Đinh Tâm Nguyệt, nhìn cô ngủ đang ngủ ngon, cuộn tròn người lại, có vẻ rất không yên tâm. Ngồi ở mép giường, anh giơ tay vuốt lông mày đang nhíu chặt của cô: "Tâm Nguyệt, nếu vận mệnh không trêu cợt, anh thật sự muốn ở bên em cả đời, cưng chiều em, không để em phải chịu bất kỳ sự tủi thân nào.."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!