TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Quỳ Dạ Ngao vừa rời đi rồi, tên cận vệ đứng bên tả của Từ Túc Anh—một nam tử trung niên mang tên Đinh Hoàng—mới nói nhỏ vào tai Túc Anh, “Từ nương, chẳng phải cô đang quên mất điều gì sao?”“Phải rồi.” Túc Anh lúc đó mới sực tỉnh, vội sải chân khinh công bám theo Quỳ Dạ Ngao.
“Quỳ ca, đợi muội!”“Cả hai người cùng đi thì ai quản lý sơn cốc?” Ô Di Đạo hỏi.Người còn lại trong hai cận vệ, tên Khứ Hỏa Thân, mới nói, “Hai người họ nhiều lúc đi cùng nhau vậy, vài canh giờ sau mới quay lại.
Cứ để họ tự nhiên đi.
Có chuyện gì có hai bọn ta ở đây rồi.”Vừa lúc đó, trong sơn cốc vang vọng ra tiếng trẻ con lanh lảnh, “Cô cô lại đi đâu rồi!” Đi ngay phía sau tiếng nói là tiểu hài tử với khuôn mặt đen nhẻm, chính là đứa bé chăn dê hôm nọ.“Thằng nhãi con kia rồi!” Ô Di Đạo chỉ mặt nó, quát lớn.“Cô cô ngươi đi làm việc rồi,” Khứ Hỏa Thân nói.
“Ngươi cũng chuẩn bị dắt dê đi ăn đi.”“Cô cô mới sớm tinh mơ mà đã lại rong chơi với bá bá rồi.” Tiểu hài tử khoanh tay, phồng má bất bình.
“Chả bao giờ họ rủ con đi cùng cả.”“Cô cô với bá bá ngươi làm việc vất vả, sao lại nói là đi chơi?” Đinh Hoàng hỏi.“Đinh thúc không biết đâu, lần trước con thấy cô cô với bá bá đứng gần nhau lắm.
Cô cô thì cúi xuống, còn bá bá đặt tay lên—”Đinh Hoàng vội bịt miệng tiểu hài tử lại, vừa bóp má nó vừa nói, “Mới sáng ra đã nói sảng gì vậy? Chưa ăn sáng nên nói linh tinh à?” Nói rồi quay lại nhìn bọn Nhai, Đạo mà nói.
“Con nít chúng nó ăn nói không suy nghĩ, các vị không cần quan tâm đâu.”“Rốt cuộc tiểu tử này là con nhà ai vậy?” Ô Di Đạo mới hỏi một người đang ngồi ở gần cửa sơn cốc.Người đó đáp, “Khi bọn tôi đến thì thằng bé đã ở đây rồi.
Từ nương nói là thằng bé đó là một cô nhi nên Từ nương và Quỳ cốc chủ nhận cưu mang.”“Ta cũng ngờ ngợ là không có huyết thống,” Đạo quả quyết.
“Từ nương xinh đẹp tuyệt trần, lại còn hiền thục tế nhị, làm sao có thể có gì liên quan tới thằng giặc nhỏ này chứ?”Tiểu hài tử nhìn thấy Ô Di Đạo, la lên, “A! Đây chẳng phải là đại hiệp hôi rình như dê hôm nọ sao? Đại hiệp có cần ta dắt theo không? Mùa này cỏ non trên núi thơm lắm.”“Ta dắt cả thằng bố ngươi theo cũng được đấy!” Đạo nặc.“Bắt được người ta không mà đòi dắt?” Thằng bé chống tay sau lưng, lè lưỡi chọc tức.“Ta bắt ngươi ngay bây giờ đây, tiểu tử thối!”“Lêu lêu lêu, có giỏi thì bắt lấy!” Nói rồi, tiểu hài tử phi như bay từ trong sơn cốc xuống một dốc đá gần đó.“Đợi đã! Đàn dê bên này cơ mà!” Đinh Hoàng vươn tay toan tóm lấy tiểu hài tử, nhưng nó đã xuống dốc từ bao giờ.
Dốc đá đó không tới nỗi hiểm trở, nhưng đá cuội và cỏ dại bao phủ khắp con đường tạo thành một màn thảm trải trắng xóa.
Vậy mà tiểu hài tử thoăn thoắt chạy xuống mà không vấp ngã gì, cũng là nhờ bộ pháp tinh thông, cách thức di chuyển hệt như của Quỳ cốc chủ.
Tuổi nhỏ mà đã có bộ pháp vững trãi như vậy thì cũng không phải hạng phàm phu tục tử.“Đừng nghĩ ngươi phi xuống chân núi là thoát thân!” Đạo ngay lập tức đuổi theo.Đinh Hoàng mới vỗ mạnh vào vai Khứ Hỏa Thân, “Ngươi sao còn không mau đuổi theo hai người họ?”Hỏa Thân cau mày đáp, “Ta còn việc sơn cốc phải quản lý, ai hơi đâu đuổi theo thằng nhỏ đó chứ.
Sao ngươi không đi mà đuổi theo?”Ô Di Hà mới thở dài, xen vào bảo, “Để tại hạ theo hai người đó, không vấn đề gì.”Đinh Hoàng và Hỏa Thân hai người đồng ý ngay.Thừa Lân mới hỏi, “Đạo huynh hay ăn thua với trẻ con vậy sao?”“Lúc nào cũng vậy,” Hà đáp.“Để đệ đi với huynh.
Đệ nhớ đường tốt; nếu lỡ có lạc đường ta còn quay về được.”Hà đồng ý, thế là hai người họ cũng di chuyển xuống con dốc.***Từ Túc Anh sau một hồi đuổi theo Dạ Ngao, vận chiêu Hồi Thanh Định Vị, phóng từ trong tay ra một chưởng lực vô hình vô sắc.
Đây là chiêu thức thám thính cao cấp mà người Cao Ly sáng tạo ra, mô phỏng cách định vị bằng âm thanh của con dơi.
Chưởng lực lan tỏa khắp không trung, rồi có vài tia âm thanh vọng lại từ vài phía, đi tới tai Túc Anh.
Tia từ bên phải rõ ràng là hình thù của Quỳ Dạ Ngao, nhưng vài tia từ bên trái vọng ra thì có sự lạ lùng rõ ràng: dường như tới từ một vật vô cùng lớn, rắn chắc như một tảng cự thạch khổng lồ, nhưng lại có sự di chuyển.Túc Anh lấy làm lạ.
Ban đầu, nàng nghĩ rằng có thể mình bắt được tín hiệu của vài con đại ngu, nhưng đại ngu thường hay sống trên cây, sẽ không để lại âm thanh như vậy.
Có thể có một loài sinh vật mới đã xuất hiện trong rừng thẳm, và dù chúng có nguy hiểm hay không thì nàng cũng cần báo cho cốc chủ để đi kiểm tra.Nàng rẽ qua phải.
Đường trong thâm lâm nhìn qua tưởng nơi nào cũng như nơi nào, nhưng đã ở đây lâu năm, Túc Anh có thể phân biệt đường đi chỉ dựa vào cách thân cây uốn cong hay cành cây mọc xiên vẹo.
Chỉ vài phút sau thì thấy Dạ Ngao đang đứng trên một thân cây hái xoài.
Nội công của y vận vào hai lòng bàn chân, dù cho thân cây dựng đứng thì họ Quỳ vẫn thoải mái bước lên bước xuống như đường bằng.“Quỳ ca, sao còn không xuống đây?” Túc Anh gọi.
Bạn đang đọc bộ truyện Ai Tông Mạt Quốc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ai Tông Mạt Quốc, truyện Ai Tông Mạt Quốc , đọc truyện Ai Tông Mạt Quốc full , Ai Tông Mạt Quốc full , Ai Tông Mạt Quốc chương mới